Tô Cẩm cúi đầu nhìn thoáng qua cái túi màu xám của mình: “Vậy thì đi đổi cái túi cũng được.”
Cái túi màu xám mà cô đang cầm thực sự quá “bắt mắt”.
Mang một cái túi giẻ rách như vậy đi trên đường, chắc chắn tỉ lệ quay đầu là trăm phần trăm. Cô không cần phải quá phô trương, nhưng cũng cần phải hòa nhập với Thanh Thành.
Nghe vậy, Diêu Nguyệt lập tức ra lệnh cho người làm đưa mấy chiếc túi xách mới mua xuống để cho Tô Cẩm lựa chọn.
Ngay sau đó, Diêu Nguyệt nhìn thấy Tô Cẩm lấy ra một đống đồ vật kỳ quái trong chiếc túi nhỏ màu xám kia.
Đương nhiên, chuyện này đều không quan trọng.
Quan trọng nhất ở chỗ, cái túi xách màu xám kia thoạt nhìn cũng không lớn lắm, hơn nữa căn bản là nhìn từ bên ngoài cũng thấy đựng không quá nhiều đồ.
Diêu Nguyệt tò mò hỏi: “Đây là túi bách bảo sao?”
Tô Cẩm lắc đầu: “Không phải.”
Tô Cẩm chọn một chiếc túi xách đơn giản, dán một lá bùa vào bên trong.
Sau đó cô lại nhét tất cả đồ đạc của mình vào túi.
Diêu Nguyệt sửng sốt: “…”
Làm thế nào mà chiếc túi này có thể chứa hết chừng đó đồ trong không gian nhỏ như vậy?
Cái túi đó giống như một cái hố không đáy.
Nhưng rõ ràng chiếc túi này là do bà ấy mua, chỉ là một chiếc túi bình thường mà thôi…
Vì sao rơi vào tay Tô Cẩm lại trở nên thần bí như vậy chứ?
Nhìn thấy ánh mắt của Diêu Nguyệt dán chặt vào túi xách của mình, Tô Cẩm kinh ngạc hỏi: “Dì tò mò vì sao chiếc túi này có thể đựng được nhiều thứ như vậy à?”
Diêu Nguyệt gật đầu.
Tô Cẩm duỗi ra hai ngón tay: “Hai trăm tệ.”
Diêu Nguyệt: “…”
Bà ấy lập tức đưa cho Tô Cẩm hai trăm tệ.
Tô Cẩm nhận tiền, vui vẻ giải thích: “Đây là bùa không gian do tôi tự sáng tạo ra, ngay cả sư phụ cũng khen ngợi tôi đấy. Chỉ cần tôi dán bùa không gian lên túi thì không gian bên trong túi sẽ được mở rộng ra.”
Trước kia khi cô luyện vẽ bùa xong không có việc gì làm thường thích tự mình nghiên cứu mày mò một vài thứ khác lạ.
Vì để thuận tiện cho cuộc sống hằng ngày, cô đã nghiên cứu sáng tạo ra loại bùa không gian này.
Tâm tình Diêu Nguyệt phức tạp, đã sớm không biết nên tỏ thái độ như thế nào rồi.
Không ngờ Tô Cẩm ngoại trừ biết xem tướng đoán mệnh ra thì còn có thể vẽ bùa nữa, mà nghe còn có vẻ rất lợi hại.
Nhưng…trong lòng Diêu Nguyệt vẫn có rất nhiều nghi hoặc.
“Vậy lá bùa không gian này…còn nữa không?” Diêu Nguyệt thử thăm dò hỏi.
Tô Cẩm nói: “Không, cái vừa nãy là cái cuối cùng.” Tác dụng của bùa không gian không nhiều, cô chỉ có một tấm dự phòng đó thôi.
Trên mặt Diêu Nguyệt hiện lên một tia tiếc nuối.
Tô Cẩm: “Muốn mua bùa không gian thì có thể đợi đến buổi tối tôi về rồi vẽ cho dì, còn bây giờ tôi phải ra ngoài mua một ít chu sa, giấy vàng các loại đã.”
Diêu Nguyệt ngay tức khắc cảm động một phen.
A Cẩm nhà mình sao lại có thể tốt như vậy chứ?
Thậm chí còn vì riêng bà ấy mà vẽ bùa nữa.
Đúng là một đứa con gái tuyệt vời!
Tô Cẩm: … Tôi chỉ là một tiểu thiên tài bình thường muốn kiếm tiền thôi, bà đừng có suy nghĩ nhiều.
Diêu Nguyệt lại hỏi: “Vậy dì có thể đi cùng với con không? Dì có thể nhờ tài xế đưa chúng ta đến đó, như vậy sẽ rất thuận tiện. Hơn nữa, A Cẩm à, con vừa mới tới Thanh Thành, còn chưa quen với Thanh Thành lắm.”
“Cũng được.” Tô Cẩm cũng không từ chối.
Thấy Tô Cẩm vui vẻ đồng ý, Diêu Nguyệt lập tức cầm túi xách lên và gọi tài xế. Hai người vừa đi tới cổng lớn, nhà họ Tô lại có một vị khách không mời mà đến.
Lần này, người đến không phải là Từ nhị thiếu gia kia mà là phu nhân đương nhiệm của nhà họ Từ.
Trên người Từ phu nhân còn mặc đồng phục bệnh viện, đi cùng bà ta có mấy người phụ nữ nữa, đều là chị em tốt ngày thường của Từ phu nhân.
Những người này vừa nhìn thấy Tô Cẩm và Diêu Nguyệt liền bắt đầu ồn ào.
“Tô phu nhân, cuộc sống của bà không thoải mái nên mới để con gái riêng của chồng đến quấy rối khiến cho nhà người khác gà chó không yên phải không, bà đúng là vô liêm sỉ.”
“Ôi, Chu phu nhân, sao bà có thể nói như vậy được? Cô con gái riêng này vừa mới được tìm về, sợ rằng quan hệ của Tô phu nhân và cô ta cũng không tốt lắm đâu, chắc Tô phu nhân cũng là vô tội thôi.”
“Tô Cẩm, cô làm cho nhà họ Từ khốn khổ như vậy, cô không cảm thấy áy náy sao?”
“Cho dù đầu óc của cô không tốt lắm thì đây cũng không phải là cái cớ để cô gây họa cho nhà họ Từ!”
“Đúng thế, hôm nay mấy người chúng ta nhất định phải giúp Từ phu nhân có được lời giải thích.”
Mấy vị phu nhân hùng hùng hổ hổ, người tới không có ý tốt.
Diêu Nguyệt muốn tiến lên nhưng lại bị Tô Cẩm kéo lại. Tô Cẩm tiến lên một bước, ánh mắt bình tĩnh nhìn vị Từ phu nhân kia.
“Từ phu nhân, trước khi bà tới tìm tôi, bà đã nói chuyện với con trai của bà chưa?”