Chương 3: Tiệc sinh nhật, tặng quan tài

Trên mái tóc đen được búi cao cắm một cây trâm dương chi ngọc, đẹp như tiên tử bước nhầm vào nhân gian.

Tay trái của cô chắp sau lưng cầm một cây quạt nhỏ dài khoảng mười lăm phân, tay phải thì lại giơ lên cao, gác lên một chiếc quan tài màu đen.

Tất cả mọi người đều không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh, đồng loạt lùi lại.

Lục Kiến Đình siết chặt hai tay, gân xanh trên trán lồi lên, tức giận quát: “Con tiện nhân, cô là ai? Vậy mà lại dám tới phá tiệc sinh nhật của tôi!”

Thiếu nữ cười lạnh, bàn tay hơi dùng sức, chiếc quan tài lập tức bay đi rồi “rầm” một tiếng vang vọng, đập thật mạnh xuống trước mặt của Lục Kiến Đình.

Ông ta kinh hãi lùi lại vài bước, tức mức mặt mày đỏ gay, nhưng ông ta vẫn cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng: “Cô gái thân thủ không tồi nhỉ, chỉ là không biết nhà họ Lục tôi có thù oán gì với cô, vậy mà lại để cô đến ám quẻ chúng tôi vào một ngày vui trọng đại như hôm nay!”

Thiếu nữ cười nhạt, giọng điệu lại lạnh như sương sớm: “Lục gia chủ vẫn nên mở quan tài này ra trước và xem quà mà tôi tặng đi.”

Cô vừa thốt ra câu này là đám khách khứa có mặt ở đó đều lùi lại tiếp.

“Không phải bên trong quan tài này chứa người chết đấy chứ? Lẽ nào nhà họ Lục mưu hại người nhà của cô gái kia nên cô ta tìm tới báo thù?”

“Tôi thấy chắc tám phần là đúng rồi, mấy thằng con trai của nhà họ Lục đứa nào cũng ngang ngược hống hách, ở bên ngoài đã bắt nạt không ít người. Lần này gặp phải người khó chơi rồi đấy!”

“Cô gái trẻ này trông như tiên nữ, thoạt nhìn tuổi tác cũng không lớn, nhưng tôi cứ cảm thấy trên người cô ta mang theo một loại máu lạnh và tàn nhẫn khiến người không rét mà run nhỉ.”

“Chuẩn, chuẩn! Nụ cười càng rạng rỡ thì con dao đang giấu lại càng sắc bén, lần trước ở Hoa Đô này, người khiến tôi nhìn thấy anh ta cười mà run rẩy trong lòng chính là Tần tứ gia đã thành người thực vật.”

“Phi! Cái thứ chó má gì mà cũng có thể nhắc đến chung với Tần tứ gia? Con nhãi ranh này chỉ là nghé con mới sinh không sợ hổ, cho rằng mình có chút công phu mèo ba chân là có thể lên mặt với nhà họ Lục, nhưng cứ đợi đi, lát nữa chết thế nào còn chưa biết đâu.”



Suy cho cùng thì Lục Kiến Đình cũng đã lăn lộn trên thương trường lâu rồi, là một người từng trải qua sóng to gió lớn.

Ông ta bình tĩnh lại và nói với quản gia: “Mở quan tài!”

“Vâng.”

Quản gia gọi bốn bảo vệ tới, mấy người hợp lực lại mới từ từ đẩy được nắp quan tài ra.

“Á… á…”

Quản gia vừa nhìn thấy thứ bên trong quan tài đã sợ đến mức hét lên chói tai, hai chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.

Khách khứa hơi to gan không nhịn nổi tò mò cũng nhòm vào trong quan tài, chỉ thấy bên trong là một mô hình người chết, là một bé gái khoảng ba đến bốn tuổi, hai mắt bị đâm, miệng bị khâu lại, lỗ tai và lỗ mũi đều dùng bùn bít kín, trên bụng còn cắm nguyên một con dao găm.