Chương 2: Đường hoàng tuyền

Yến Huyền đút tay vào túi, ngẩng đầu nhìn phía trước.

Hai bên đường đen kịt, những ngọn đèn đường lần lượt sáng lên, kéo dài đến tận nơi xa xăm không thấy được cuối cùng.

Ánh đèn vàng mờ nhạt, một cơn gió thổi qua, những ngọn đèn đường đang được cấp điện nhưng lại giống như ngọn nến, chập chờn vài cái, như thể sắp bị gió thổi tắt bất cứ lúc nào.

Cuối con đường là một vùng đen kịt, không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác, giống như một cái miệng khổng lồ đang chờ đợi con mồi tự tìm đến, mang theo sự lạnh lẽo và ác ý.

Ngoài ánh sáng của đèn đường, không có bất kỳ nguồn sáng nào khác.

Bầu trời đen như mực.

Không có mặt trăng, cũng chẳng có ngôi sao nào.

Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào của thành phố.

Theo lý mà nói, vào thời điểm này, dù ở nơi hoang vắng cũng sẽ có tiếng côn trùng kêu. Nhưng nơi này giống như một vùng chân không, bước vào đây là như tách biệt với thế giới.

Yến Huyền chăm chú nhìn về phía trước, khuôn mặt không biểu lộ chút hoảng loạn hay sợ hãi nào.

Một cơn gió lạnh nữa lại thổi qua, ánh sáng đèn đường chập chờn, chiếu vào khuôn mặt Yến Huyền, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cậu trở nên tối tăm khó đoán.

Yến Huyền nhìn một lượt con đường rộng thênh thang, rồi nheo mắt liếc nhìn ngọn đèn đường phía trên, sau đó nở một nụ cười nhếch môi, lẩm bẩm: "Đường Hoàng Tuyền, đèn dẫn hồn? Thú vị thật."

Khi vừa dứt lời, một bóng người bỗng hiện ra cách đó không xa. Đó là một chàng trai trẻ, trông khoảng chừng hơn hai mươi tuổi.

Bóng người này đang ngây dại ngước nhìn ánh đèn đường bên cạnh, như bị ánh sáng ấy cuốn hút đến không thể rời mắt.

Ngón tay của Yến Huyền đang trong túi áo khẽ động đậy, cậu nhẹ giọng nói: “Có duyên gặp nhau.”

Nếu đã là người có duyên, thì nên giúp đỡ một chút.

Yến Huyền bước nhanh đến phía sau chàng trai. Cậu định vỗ vai anh ta, nhưng khi tay gần chạm đến, cậu đổi ý và chuyển sang vỗ nhẹ vào lưng.

“Ối giời!” Chàng trai nhảy dựng lên, tỉnh táo hẳn ra, nhưng giọng lại vỡ ra như mới vừa bị ai dọa chết khϊếp.

“Anh có bị điên không vậy!” Cậu đặt tay lên ngực, hét lên: “Nửa đêm lén lút đứng sau lưng người khác, không biết là dọa người ta chết khϊếp sao?”

Nhìn chàng trai trẻ trước mặt mình nhảy nhót như con châu chấu, Yến Huyền khẽ nhếch môi: “Dọa người thì có thể khiến người ta chết, nhưng dọa ma thì chắc chắn không làm ma chết được.”

Lê Tử Ân, sau khi thấy rõ khuôn mặt của Yến Huyền, bỗng ngẩn ngơ. Làm sao có người đàn ông lại đẹp đến vậy, thậm chí không thua kém mình chút nào!

Nhưng khi hắn nghe rõ những gì Yến Huyền vừa nói, cơn bực tức lại trỗi dậy trong lòng. "Anh nói nhảm cái gì vậy! Chính anh mới là ma!"

Lê Tử Ân cảm thấy hôm nay thật xui xẻo, ban ngày thì gặp một cặp mẹ con lẩm cẩm, bị họ hất lên người thứ gì đó có mùi tanh nồng, khiến hắn phải tắm đến năm lần cũng không gột sạch được mùi hôi ấy. Đêm đến lại lạc vào con đường âm u này, còn gặp một người kỳ quái như Yến Huyền.

Hắn ta nhớ lại, mình vừa ở... ừm, ở đâu nhỉ? Sao hắn không thể nhớ ra được?

Lê Tử Ân vò đầu, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng, không tài nào nhớ nổi. Cậu bắt đầu nghi ngờ liệu những đêm thức khuya có làm hỏng não mình, sao lại quên sạch mọi thứ mà không hề uống rượu?

Chẳng lẽ ai đó đã bỏ thuốc mình?

Hay là đã đầu độc hắn rồi?

Yến Huyền nhìn người trước mặt thay đổi sắc mặt liên tục, từ tức giận, bối rối đến phẫn nộ, cảm thấy thật kỳ lạ.

Cậu không ngờ con người có thể thay đổi sắc mặt nhanh đến vậy. Tài năng này, không đi làm diễn viên thì đúng là phí phạm.

Yến Huyền không rõ đối phương đang nghĩ gì, chỉ cho rằng anh ta chưa tin lời mình, liền chỉ vào cái bóng dưới chân mình. “Cậu nhìn xem, tôi có bóng.”

Lê Tử Ân ngơ ngác nhìn theo ngón tay cậu, vẫn không hiểu Yến Huyền đang ám chỉ điều gì. “Vậy thì sao?”

Yến Huyền lại chỉ vào chân Lê Tử Ân. “Cậu, không có bóng.”

Lê Tử Ân ngay lập tức giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng. Hắn ta hít sâu một hơi, nhưng không thể thốt lên lời nào.

Yến Huyền tiếp tục, “Cậu còn không có chân.”

Lời nói này như một cú đấm mạnh khiến Lê Tử Ân bừng tỉnh.

“Á á á á ——”

Hắn ta hét lên, tiếng hét chói tai làm Yến Huyền đau đầu. Cậu không thèm bịt tai, chỉ khẽ phất tay.

Lập tức, tiếng hét dừng lại.