Chương 13

Nghe vậy, Diệp Huyền cau mày. Không có sự can thiệp từ bên ngoài, linh hồn của một người sao có thể đột nhiên biến mất? Ngay cả Hạ Diệu, người đứng đầu âm phủ, cũng không biết?

"Ý anh là tôi không thể trả lại cơ thể cho chủ cũ sao?"

Hạ Diệu gật đầu: "Hiện tại là vậy."

Diệp Huyền không nghi ngờ lời Hạ Diệu, nhưng lại nảy sinh một thắc mắc khác: "Vậy anh có biết tại sao tôi lại xuất hiện trong cơ thể này không?"

Linh hồn chủ cũ biến mất khỏi thế giới, ngay sau đó cậu thức tỉnh trong cơ thể này. Nếu nói không có liên quan, ngay cả ma cũng không tin.

Hạ Diệu đáp gọn lỏn: "Không biết!"

Nhận thấy lời mình có phần lạnh lùng, Hạ Diệu bổ sung: "Không chỉ cậu đột nhiên xuất hiện."

Diệp Huyền ngước mắt, không hiểu: "Ý anh là sao? Còn ai nữa?"

Hạ Diệu: "Còn tôi."

Hóa ra từ vài trăm năm trước, linh khí trên thế gian dần cạn kiệt. Đến vài chục năm trước, linh khí hoàn toàn biến mất, kéo theo các chức trách ở âm phủ như Quỷ Đế, Diêm Vương, Phán Quan cũng tan biến theo.

Kể từ đó, không chỉ nhân gian mà cả âm phủ cũng mất đi trật tự, các sự kiện tâm linh kỳ bí xảy ra không ngừng.

Hạ Diệu kể tiếp: "Hai mươi năm trước, tôi đột nhiên thức tỉnh từ âm phủ, không hiểu sao lại được phong làm Bắc Thái Đế Quân, tiếp quản mọi việc ở âm phủ..."

Nghe đến đây, Diệp Huyền nheo đôi mắt đào hoa đầy mê hoặc, giọng lạnh nhạt:

"Thức tỉnh? Trước đó anh đã xảy ra chuyện gì?"

Giọng Hạ Diệu thoáng dừng lại, rồi anh dời mắt, nói nhẹ như không: "Không có gì, chỉ là bế quan tu luyện."

Linh khí trên thế gian cạn kiệt, đến cả công chức ở âm phủ cũng biến mất, sao Hạ Diệu có thể hoàn toàn vô can? Nhưng Diệp Huyền biết, Hạ Diệu không muốn nói thì dù cậu có hỏi thế nào cũng chẳng thể moi được gì từ người bướng bỉnh này.

"Được rồi, tạm tin anh. Rồi sao nữa?"

Hạ Diệu biết Diệp Huyền không tin, nhưng anh cũng không định giải thích thêm về quá khứ.

"Trong hai mươi năm qua, công việc của âm phủ đã dần đi vào ổn định. Tuy nhiên, gần đây các cửa quỷ ở nhân gian lần lượt bị phong tỏa, phá hủy, khiến linh hồn ở nhân gian không thể xuống âm phủ."

Diệp Huyền thắc mắc: "Quỷ sai có thể trực tiếp đưa linh hồn về, đâu cần phải qua cửa quỷ?"

Hạ Diệu khựng lại, vẻ mặt có chút gượng gạo: "Mỗi ngày có quá nhiều người qua đời, nhân lực của quỷ sai không đủ."

Diệp Huyền nhìn ra ngoài cửa: "Chẳng lẽ đám quỷ sai của âm phủ vừa rồi đều tập trung trong đại điện này?"

Chậc, thế thì đúng là thiếu nhân lực thật.

Hạ Diệu: "..."

Diệp Huyền không dây dưa thêm về chuyện quỷ sai thiếu nhân lực. Theo như lời Hạ Diệu, trước đây âm phủ vận hành dựa vào việc quỷ sai xử lý những linh hồn khó đối phó, còn những linh hồn ngoan ngoãn thì tự đi qua cửa quỷ vào âm phủ.

"Vậy tại sao các cửa quỷ ở nhân gian lại bị phong tỏa, phá hủy? Ai dám phong cửa quỷ của các anh?"

Hạ Diệu: "..."

Anh ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt thoáng chút ngượng ngùng.

"Đất đai đều thuộc về nhà nước, những nơi chúng tôi đặt cửa quỷ trước kia giờ đều bị đem đi phát triển, xây dựng. Để tránh phải liên tục chuyển đổi địa điểm, gây lãng phí sức lực và nguồn lực của quỷ sai, tôi dự định tìm một nơi cố định để lập cửa quỷ."

Diệp Huyền chớp chớp mắt: "Các anh không có tiền mua đất à?"

Hạ Diệu: "..., tiền âm phủ của chúng tôi, người trần có dám dùng không?"

Diệp Huyền: Đúng là một câu hỏi hay.

"Vậy rốt cuộc là sao?"

Hạ Diệu liếc nhìn Diệp Huyền: "Vậy cậu phải thực hiện lời hứa đi."

"Tôi muốn mua đất ở 660 thành phố trên cả nước để xây cửa quỷ.

Cậu sẽ lo chuyện mua đất."

Ví tiền chỉ còn đúng 233,33 đồng của Diệp Huyền, chợt run rẩy.

"Anh cũng dám nghĩ thật đấy!"

Thấy Diệp Huyền có vẻ muốn đổi ý, Hạ Diệu vội vàng nói: "Cậu vừa hứa, dù tôi có nói gì cậu cũng làm mà. Nhanh vậy đã quên rồi sao?"

Diệp Huyền: "..." Cậu cứ nghĩ chỉ cần làm vài việc trả nợ là xong.

Thấy vậy, Hạ Diệu nhẹ giọng hơn: "Cũng không phải bắt cậu đi mua đất ngay. Có thể từ từ. Không phải cậu vừa dọn nhà sao, cái giếng ở sân sau nhà cậu tạm thời có thể làm lối vào cửa quỷ ở thành phố A."

Diệp Huyền: "???"

"Thì ra hôm nay anh gọi tôi đến là vì cái giếng ở sân sau nhà tôi à?"

Hạ Diệu: "..."