Chương 45

Diệp Minh San cũng cảm thấy như vậy, khoảnh khắc Vân Thiên Thiên đi ra ngoài, trong lòng cô ta thở phào nhẹ nhõm. Đối thủ cạnh tranh còn yếu hơn tưởng tượng.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Hạ Duyên, chỉ thấy trên trán anh ta toát ra một tầng mồ hôi.

Vào mùa này, sắc trời bên ngoài càng âm u thì trong nhà càng oi bức. Diệp Minh San còn cảm thấy trên lưng dính nháp, chứ đừng nói là Hạ Duyên.

Cô ta đặt lọ cồn xuống, đứng lên, ân cần hỏi: “Anh muốn bật điều hòa không?”

Hạ Duyên còn chưa mở miệng, cư dân mạng đã bắt đầu ‘Ha ha ha’.

[Vân Thiên Thiên, mặt cô có đau không, Hạ Duyên đã nóng ra mồ hôi rồi.]

[San San thật tuyệt! Tôi coi trọng cô nha!]

Tất cả mọi người đều chờ Hạ Duyên gật đầu, Vân Thiên Thiên sẽ lập tức trở thành trò cười.

Nhưng không ngờ, sau khi nghe thấy lời San San, anh ta hơi sững sờ, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán: “Không cần, em về đi, anh không sao, anh muốn nghỉ ngơi một lát, trưa nay em không cần đợi anh ăn cơm.”

Diệp Minh San thấy anh ta không có ý muốn cởϊ áσ khoác, chỉ coi như anh ta đang nể mặt Vân Thiên Thiên.

Trong lòng cô ta có chút mất mát, cho đến khi rời khỏi phòng Hạ Duyên, cô vẫn suy nghĩ về chuyện này.

Trình Tiêu mang thuốc Vân Nam bạch dược cho Hạ Duyên, quan tâm hỏi vài câu rồi rời đi.

Trên bắp chân Hạ Duyên bị trầy xước một mảng lớn, mắt cá chân cũng bị trật, tổ tiết mục bảo anh ta buổi trưa ở trong phòng nghỉ ngơi.

Hạ Duyên ngồi trên vị trí, sự lạnh lẽo trên người anh ta đã tan biến ngay khi Vân Thiên Thiên khoác áo cho anh ta. Nhưng điều này lại làm cho anh ta càng thêm nghi hoặc mờ mịt. Anh ta cúi đầu nhìn chằm chằm áo khoác trên người, đây là mẫu áo khoác mỏng mùa thu do nhà tài trợ tặng, anh ta đã mặc 2-3 lần, không có gì đặc biệt.

Nhiệm vụ buổi sáng đã hoàn thành, họ đổi một số loại rau và một miếng ức gà. Tề Dư Hàng định làm món cà ri gà và xào hai món chay.

Vân Thiên Thiên rất tích cực giúp đỡ rửa rau.

Tề Dư Hàng thấy Vân Thiên Thiên động tác thuần thục, không khỏi tò mò: “Không phải cô nói không biết nấu cơm sao, nhưng hình như động tác rửa rau của cô rất thuần thục.”

“Đúng vậy, khi còn bé tôi thường xuyên giúp… Giúp đỡ người nhà làm việc này.” Vân Thiên Thiên thiếu chút nữa lỡ miệng, ở Huyền Môn có các sư huynh phụ trách việc ăn uống, các đệ tử khác như cô phải thay phiên giúp đỡ.

“Vậy cô muốn học nấu ăn không?” Tề Dư Hàng hỏi.

“Muốn học, nhưng ở phương diện này tôi không có thiên phú gì.” Vân Thiên Thiên rửa rau chân vịt xong, lại thuần thục gọt vỏ khoai tây.

“Ngay từ đầu tôi cũng cho là mình không có thiên phú, nhưng ra ngoài du học hai năm, cũng từ từ luyện được.” Tề Dư Hàng muốn cổ vũ Vân Thiên Thiên học nấu cơm, đến lúc đó tự mình dạy cô, càng dễ dàng sinh ra tương tác: “Có món nào mà cô muốn thử làm không, chúng ta có thể cùng nhau làm.”