Một nữ khách quý khác tên là Trần Tư Nguyệt, tóc dài ngang eo, giọng nói vô cùng dễ nghe, là người dẫn chương trình của một đài phát thanh nào đó.
Cô ấy không nói nhiều lắm, ngồi trên ghế sofa nhỏ một mình.
Diệp Minh San ngồi bên cạnh Hạ Duyên.
Cô ta nhìn thấy chén trà trước mặt Hạ Duyên trống không, vội vàng cầm lấy ấm nước, rót đầy nước cho anh ta.
“Cảm ơn.” Hạ Duyên nhếch môi, ánh mắt bất giác dừng lại một lát trên bàn tay ngọc nhỏ nhắn của Diệp Minh San.
[Nhan sắc của các khách quý đều rất cao!]
[Hahaha rất tò mò mức độ bóng ma tâm lý của Vân Thiên Thiên, Hạ Duyên thật sự rất ghét bỏ cô ta.]
[Hạ Duyên thật quá thiên vị, chỉ rót nước thôi mà.]
[Thật sự có người đau lòng thay Vân Thiên Thiên à, cười muốn chết, Hạ Duyên muốn giữ khoảng cách với cô ta có gì sai sao?]
Diệp Minh San uống nửa chén trà, cảm thán: “Sân này rộng quá, em đi tới phòng khách này cũng đổ mồ hôi. Ngoài ra còn rất nhiều bậc thang, em còn phải xách vali.”
Diệp Minh San mang theo hai vali lớn, vừa rồi mọi người còn đang thảo luận cách sắp xếp.
“Dù sao cũng phải ở đây lâu dài, nên em mang theo tất cả những gì có thể mang theo.” Cô ta nhìn về phía Vân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, tôi thấy cô chỉ có một vali, có đủ dùng không?”
Vân Thiên Thiên mỉm cười: “Đương nhiên là không đủ rồi, lát nữa người đại diện của tôi còn phải gửi cho tôi thêm một vali nữa.”
“Làm như vậy cũng được sao?” Diệp Minh San mở to hai mắt.
“Có thể, tôi cũng có mấy đơn chuyển phát nhanh trên đường, mang theo bên người rất bất tiện.” Trần Tư Nguyệt nói.
Diệp Minh San: “Hóa ra chỉ có tôi là ngốc nghếch, một mình xách hai vali lớn.”
[Hahaha, San San có chút đáng yêu.]
[Rất thích San San, một mình xách hai vali to thật lợi hại!]
Mọi người nghe Diệp Minh San nói như vậy, cũng bật cười, Hạ Duyên nhìn về phía cô ta, trong đôi mắt đen nhuộm ý cười ôn nhu: “Không có việc gì, lát nữa để anh giúp em mang ra hậu viện.”
[Aaaaaa chết rồi, ảnh đế Hạ thật ôn nhu!]
[Có ai giống tôi không, tôi thấy mặt San San hơi đỏ.]
Trong phòng phát sóng trực tiếp có rất nhiều fans Hạ Duyên bắt đầu chú ý đến Diệp Minh San, một số đã ‘chèo thuyền’ hai người họ.
Người cuối cùng đến chính là Trình Tiêu, anh ấy đội mũ lưỡi trai, mặc áo trắng quần thể thao, làn da màu lúa mạch, mày kiếm, là người rất cởi mở, lần lượt chào hỏi mọi người.
Chỉ là đến Vân Thiên Thiên, lại theo bản năng nhìn về phía Hạ Duyên, thấy anh ta không chú ý bên này, mới cùng Vân Thiên Thiên bắt tay.
Mọi người đều đến đông đủ, mọi người thương lượng, quyết định giúp nữ khách quý mang hành lý đến hậu viện trước.
Hạ Duyên giúp Diệp Minh San mang vali, Trình Tiêu giúp Trần Tư Nguyệt, Tề Dư Hàng giúp Vân Thiên Thiên.
[Tôi cảm thấy tổ hợp hiện tại rất thích hợp.]
[Thích hợp cái gì chứ, Tề Dư Hàng tốt nghiệp khoa mỹ thuật trường danh tiếng, Vân Thiên Thiên không học hành đến nơi đến chốn, làm sao xứng đáng chứ?]