Kiếp trước cô là thiên tài trong miệng người khác, mỗi ngày đều bị người khác thúc ép nỗ lực, bị ép gánh vác trách nhiệm, chưa từng sống vì bản thân một ngày nào.
Vì vậy kiếp này điều đầu tiên cô học được là che giấu tài năng, cứ thế sống bình yên qua 28 năm, Giản Ninh rất hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình.
Đương nhiên, nếu Bùi Thời Minh không quản cô ăn vặt thì càng tuyệt, nghĩ đến lát nữa có thể đi siêu thị mua sắm thoải mái, cô vui vẻ nhìn về phía đứa nhỏ bên cạnh: "Ngôn Ngôn, muốn ăn sữa chua không?"
Đứa nhỏ bốn tuổi nghe thấy lập tức quay đầu lại: "Được ạ, mẹ chờ con chút."
Ngôn Ngôn biết mỗi lần mẹ nói chuyện với ba như thế, ba sẽ mang thứ mẹ muốn đến trước mặt mẹ, giờ ba đi công tác, đương nhiên chuyện này là cậu - người đàn ông nhỏ bé đảm nhận rồi!
Giản Ninh nhìn cậu chạy đến trước tủ lạnh mới biết cậu định làm gì, nhưng cô không ngăn cản, chỉ đột nhiên ý thức được sau này Bùi Thời Minh đi công tác, nhiều việc cũng không cần phải tự tay làm nữa.
Đứa nhỏ mở cửa tủ lạnh rất dễ dàng, nhưng rõ ràng không với tới vị trí để sữa chua, cậu thử nhón chân lên lấy, tiếc là vẫn còn thiếu chút.
Cậu nhanh chóng từ bỏ kế hoạch này, chạy đi lấy chiếc ghế nhỏ của mình đặt dưới đất, thuận lợi lấy được sữa chua, sau đó quay đầu nhìn người trên ghế sofa: "Mẹ, con có thể uống một hộp không?"
Giản Ninh ban đầu định nói không vấn đề, nhưng nghĩ đến lời dặn của Bùi Thời Minh, cô lại đổi giọng: "Chỉ được nửa hộp thôi."
"Cảm ơn mẹ." Ngôn Ngôn không tham lam chút nào, được uống nửa hộp cũng rất vui rồi.
Cậu chạy đến, sau đó đưa hộp sữa chua vị đào vàng trên tay phải cho Giản Ninh, tay trái vừa hay cầm vị dâu mình thích, sau đó nhìn Giản Ninh chia nửa hộp vào cốc của mình, khuôn mặt không khỏi nở nụ cười.
Quả nhiên vẫn là mẹ yêu cậu nhất, ba không cho cậu ăn hàng ngày.
Giản Ninh vốn định ăn một hộp sữa chua, giờ thu hoạch thêm nửa hộp, tâm trạng tốt lại chồng lên.
Đáng tiếc tâm trạng tốt của cô chỉ duy trì được nửa giờ, nhận được tin nhắn của người quản lý sẽ đến ngay.
Nhìn tâm trạng đột nhiên sa sút của Giản Ninh, Ngôn Ngôn không khỏi hỏi: "Mẹ, có phải dì Mỹ Quyên sắp đến không ạ?"
Có thể khiến mẹ lộ ra biểu cảm như vậy chỉ có dì Mỹ Quyên và công việc dì ấy mang đến.
Giản Ninh là một người lười biếng, từ nhỏ đến lớn không có chí hướng gì, đột nhiên một ngày phát hiện, chỉ cần đi vài bước trên sàn diễn đã có thể dễ dàng kiếm tiền, cô tự nhiên gia nhập giới người mẫu.
Đương nhiên, là một người lười biếng, cô không mong trở thành người mẫu nổi tiếng gì, chỉ cần kiếm được tiền là được, sau đó nhờ cơ duyên, cô còn đóng một vai nhỏ trong bộ phim lớn.