Chương 5: Lão tổ tông phát uy

Chủ quán trừng lớn đôi mắt.

Còn chưa có phản ứng lại đây, một cái tay khác của Tương Ly cắt qua ngọn lửa, một đạo khói trắng liền thổi qua tới.

Hạ Tân và chủ quán cùng thời gian liền cảm giác được đôi mắt nóng lên, hai người theo bản năng nhắm mắt lại, bưng kín hai mắt của mình.

Đại khái qua hai giây, âm thanh Tương Ly bỗng nhiên vang lên, "Được rồi, mở mắt ra đi."

Chủ quán và Hạ Tân chỉ cảm thấy đôi mắt nóng đến lợi hại, nghe tiếng mở mắt ra, lại không có nhìn thấy ám mang chợt lóe qua đáy mắt chính mình.

Hạ Tân xoa đôi mắt vẫn còn có chút không khoẻ của chính mình, hỏi: "Đây là có chuyện gì vậy?"

Tương Ly hếch cằm về phía bên kia, "Hiện tại nhìn xem, có thể nhìn thấy cái kia hay không?"

Chủ quán và Hạ Tân theo bản năng nhìn qua.

"Mẹ kiếp!!!"

Giây tiếp theo, chủ quán trực tiếp nhảy dựng lên!

"Con bà nó! Đây, đây là thứ gì! Nó khi nào chạy đến đây, tôi….tôi vừa rồi sao không nhìn thấy?!"

"Tôi đi ——"

Hạ Tân cũng giật mình một cái, liếc mắt một cái liền nhìn ra đứa nhỏ trong suốt kia không thích hợp, "Đây, đây là quỷ đi?!"

Chủ quán: "……"

Nhìn thân ảnh nửa trong suốt kia, lại nhìn hai tay hắn không hề trở ngại mà thò vào trong rương điện, chủ quán trực tiếp từ trên quầy hàng nhảy ra tới, "Trời đất, con mẹ nó ban ngày ban mặt sao lại có quỷ vậy?!!"

Đứa nhỏ kia tựa hồ nghe thấy âm thanh hai bọn họ, quay đầu lại, nhếch miệng cười với hai người bọn họ.

Chủ quán dưới chân vừa trượt, suýt nữa té ngã.

Hạ Tân thậm chí rùng mình, cả người đều cứng lại.

Hắn tuy rằng lớn lên ở đạo quan, cũng nghe lão đạo sĩ nói qua không ít chuyện như vậy, nhưng…… Hắn chưa từng chính mắt gặp qua!!!

Đây đều là cái gì?!

So sánh với hai bọn họ, Tương Ly bình tĩnh hơn nhiều.

"Tôi có nói dối không?" Tương Ly liếc hai người bọn họ một cái.

Chủ quán đều sắp khóc, cả người run rẩy, "Quỷ từ đâu ra vậy, không….không phải nói sau khi kiến quốc liền không còn nữa sao?!"

Hạ Tân: "……"

Hiện tại là thời điểm nói cái này sao?

"Đại….đại sư……" chủ quán lúc này đột nhiên hồi phục lại tinh thần, nhìn về phía Tương Ly giống như nhìn cọng rơm cứu mạng, khóc cầu nói: "Đại sư, ngài chính là đại sư! Ngài hiện tại nói cái gì tôi cũng tin, nhưng có thể đuổi thứ này đi trước được hay không!"

Thứ này ở đây, hắn không chỉ có vô pháp mở cửa, thậm chí đều sắp bị hù chết!

Chủ quán đúng là không nghĩ tới nơi này lại thật sự có quỷ!

Nhưng, mắt thấy là thật, không phải do hắn không tin.

"Cũng không cần sợ hãi như vậy." Tương Ly nhàn nhạt nói.

"Đứa nhỏ này tướng mạo thiện, hồn thể tự nhiên trong suốt không có sát khí, hiển nhiên không phải lệ quỷ hoặc là ác quỷ, sẽ không làm việc ác, đại khái chính là cảm thấy chơi vui nên mới lưu lại ở chỗ này. Cửa hàng này của chú không mở được, đại khái chính là do nó."