Chương 10: Người nhà

Bạc Nam mi mày khẽ động, đá Thái Hồ không hổ là pháp khí đã hấp thu phần lớn khí tràng của Âm Dương Ngư. Trong phút chốc hắn vậy mà không làm gì được nó, chỉ có thể chậm rãi hao mòn sức lực từng chút một, so xem ai có sức chịu đựng hơn.Không biết qua bao lâu, khí tràng của đá Thái Hồ càng lúc càng dày, mà khí tràng của Bạc Nam mỗi lúc một yếu. Đá Thái Hồ đứng ở sân nhà mình, thật sự có thể đối đầu với Bạc Nam kẻ tám lạng người nửa cân.

Nếu Bạc Nam đã dự tính âm mưu rõ ràng, hiển nhiên sẽ không mặc nó hành động, hắn quét mắt qua bàn củng, bất chợt lóe lên ý nghĩ. Hẳn tiện tay cầm lên Trúc Ngọc Tâm đã thấm máu, cây trúc này chưa kịp trưởng thành, thân cây thon dài, độ dày vừa vặn, nằm trong tay hắn tựa như thanh kiếm dài.

Bạc Nam cầm nó, chém xuống một kiếm, kiếm khí vàng kim sắc bén, cứng rắn phá tan khí tràng của đá Thái Hồ. Gạo nếp đang lơ lửng trên không rơi xuống đất, âm thanh vang lên như mưa rơi tầm tã.

Mọi người trong nhà cũng nghe thấy, nhất thời hơi sửng sốt, sau đó theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời quang mây tạnh, không hề có mưa.

Tiếng mưa rơi họ vừa nghe thấy là từ đầu tới?

Bạc Nam thấp giọng hừ một tiếng giễu cợt, mặt mày lộ ra vài phần uể oải lười biếng.

Gạo nếp rải đầy đất, lại tựa như theo quy luật nào đó, vừa vẫn phân bố đều trên mỗi viên

gạch. Tay cầm kiếm của hắn gác ra sau lưng, cất bước đi dạo trong sân vàng, cuối cùng dừng chân bên hồ.

Hồ này ba hắn dùng để nuôi đám cả Koi quý giá, còn trăm cay nghìn đẳng làm đường dẫn nước vào và ra, tránh để nước đọng. Lúc này gạo nếp phủ đầy mặt nước, nhưng không thấy con cả Koi nào ngoi lên.

Bóng của Bạc Nam chiếu lên mặt nước, đám cá bị kinh sợ mới theo bản năng ngoi lên, bắt đầu điên cuồng đớp gạo trên mặt hồ.

Không tồi.

Bạc Nam híp mắt, đi thẳng về phía trung tâm hồ, dựa vào kinh nghiệm từng trải nhiều năm, hẳn chẳng hề sợ đám cá Koi chỉ đớp gạo chứ không gây trở ngại gì cho mình. Đi được mấy bước hẳn bèn dừng lại, đã đến khu vực trung tâm.

Giữa hồ là đá Thái Hồ nổi trên mặt nước, Bạc Nam dò tìm vị trí, kiếm trúc trong tay va chạm một cái, đá Thái Hồ bỗng nổ mạnh, tạo thành một lỗ hổng vừa đủ để đặt gỗ sét đánh vào.

Gỗ sét đánh bổ khuyết vào chỗ trống, đại cục đã định.

Còn hai thứ khác, vị trí của đá Thái Hồ đã thỏa đáng, không cần chỉnh sửa, Trúc Ngọc Tâm được hẳn đặt ở hướng Đông Bắc của hồ, quẻ Cần thuộc Thổ, Thổ sinh Mộc, vừa vặn thích hợp.

Nhưng đại cục vẫn chưa hoàn thành, còn thiếu hai người quan trọng nhất.

Hắn gọi điện cho anh trai: "Alo, anh, bây giờ anh với ba về nhà một chuyển, chuyện khẩn cấp liên quan đến tính mạng."

Bạc Nghi Chân chưa kịp nói gì, đã nghe tiếng ba hẳn truyền đến từ đầu dây bên kia: "Thẳng quỷ nhỏ! Đừng nói với ba là con đưa cả của ba đi Tây Thiên thỉnh kinh rồi! Chú Định nói con đã quăng thuốc nổ vào hồ, có thật không? Ba nói con biết, nếu là thật thì hôm nay mẹ con có hiện hồn về cũng không cứu nổi con!"

Bạc Nam: "..."

Bạc Nam vô thức ngó qua đã Thái Hồ ở trung tâm hồ nước, không tồi, hắn ra tay có chứng mực, vừa vẫn đυ.c một lỗ, không làm tổn hại thứ gì khác, lại nhìn đám cá Koi bên dưới.. đợi đã, tụi nó ăn sạch gạo nếp rồi?

Có hai con phơi bụng chầu trời, phần đầu giống như bị để vụn nên vào, vừa nhìn đã biết không qua nổi con trăng này.

"Mẹ nó mau nói chuyện! Cá của ba sao rồi?"

Bạc Nam bình tĩnh đáp: "Cá không sao."

"Ba tin con mới đi đầu xuống đất, đợi ông đây trở về tận mắt nhìn thấy!" Bạc Vị Bình mắng.

"Vâng, về gấp với anh con, đừng kéo dài thời gian, bây giờ tới hầm gửi xe ngay." Bạc Nam nhắc đi nhắc lại: "Chuyện liên quan đến tính mạng."

Đầu bên kia vang lên tiếng bước chân, ba hắn nhịp thở bất ổn hỏi: "Con.. gϊếŧ người rồi?"

"Nếu hai người không về thì gần như là vậy."

Tút tút một tiếng, bên kia cúp máy, trước khi ngắt kết nổi còn nghe thấy ba hẳn phun một câu thô tục.

Bạc Nam nhìn hai con cá trôi nổi trên mặt hồ, quyết định không đem chúng nó ra khiêu chiến lửa giận của ba hắn, dù sao là người lớn tuổi, ngộ nhỡ đứt mất mạch máu nào thì phải làm sao? Lại nói, cá trong hồ nhiều như thế, thiếu hai con chắc là không nhìn ra.. đâu?"

Hắn có tật giật mình vớt chúng nó lên, quay đầu lại thì thấy chú Đinh làm vườn đang nhìn sang bên này từ cửa số lầu hai. Hắn cười cười với chú, giả vờ như không có chuyện gì đưa hai con cá cho thím Lý, xử lý xác cá một cách nhân đạo - Tuy cá Koi ăn không ngon, vị tanh quá nồng, nhưng cho nhiều gia vị một chút cũng tạm ổn.

Chú Đinh đóng cửa số lại, không nhịn được cười trộm hai tiếng. Trước đây nhị thiếu gia thích đùa nghịch cá trong hồ, khiến ông đau đầu không thôi, lần này đi du lịch về ông còn cho rằng nhị thiếu gia đã đổi tính rồi, kết quả vẫn là dáng vẻ đó. Không biết tại sao, ông lại cảm thấy hơi an tâm.

Bạc Vị Bình và Bạc Nam trở về rất nhanh, bình thường đi từ nhà đến công ty phải mất một tiếng, bọn họ mới hơn nửa tiếng đã về tới. Chắc chắn là phóng xe như bay trên đường, chuyện này giao cho tài xế chuyên nghiệp làm, hai người họ đàm nhiệm việc ngồi ở ghế sau, đợi về tới nhà.

Câu nói truyền ra từ điện thoại khiến người sốt ruột" Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..", sau khi Bạc Vì Bình nguôi giận thì lập tức muốn gọi lại hỏi rõ đầu đuôi, nhưng Bạc Nam không nghe máy. Ông quay sang nhìn Bạc Nghĩ Chân:" Rốt cuộc thẳng nhãi kia đang làm cái gì, không thêm bắt mày!"

Bạc Nghi Chân ngược lại rất ung dung, không hề gấp gáp: " Có lẽ điện thoại hết pin rồi?"

Không phải gϊếŧ người rồi chứ?

Bạc Nghi Chân nghĩ nghĩ: Không đâu, Tiểu Nam có chứng mực.

Sắc mặt Bạc Vị Bình hơi tốt lên một chút, đổi giọng nói kháy mấy câu:" Không gϊếŧ người thì nói mấy lời đó làm chi Gặp chuyện nhảm nhí xúi quẩy gì mà dám thúc giục chúng ta quay về!"

Bạc Nghi Chân lặng lẽ bổ sung một câu:" Nhỡ là thật? "

Bạc Vị Bình:" Thao !"

Bạc Nghi Chân:"... "

Có sao nói vậy, lời này của ông già anh tin mới là lạ, tới lúc đó ông không giúp phi tang xác chết là tốt rồi.

Hai người câu được câu không trò chuyện, Bạc Vị Bình điểm qua một lượt những tội danh Bạc Nam có thể phạm phải. Bạc Nghi Chân vẫn bình thản như không, từ sâu trong lòng anh cảm thấy, dù Bạc Nam gặp vấn đề gì cũng có đủ năng lực giải quyết, chứ không phải về nhà cầu cứu bọn họ.

Hừm, không đúng, có thể gặp một vấn đề.. thiểu tiền.

Lợi tức chia cho Bạc Nam không thể đυ.ng tới, nếu không ba hắn biết được chắc chắn sẽ gọt đầu hắn, hay là trở về đưa thẻ của anh cho Bạc Nam?

Em trai lớn rồi, nảy sinh chút sở thích hứng thú, đốt ít tiền là chuyện bình thường! Nhìn con trai nhà kế bên xem, nay xe đua mai đồng hồ, động một tí là mấy triệu tệ, nhà mình không thiểu chút tiền này, không cần làm chuyện vô vị như gò bó hắn.

Bạc Nghĩ Chân từng trải qua tuổi đó, anh hiểu rõ tiền hiển nhiên là thứ quan trọng, nhưng thời gian càng quan trọng hơn. Nếu ở lứa tuổi thích hơn thua thể hiện nhất mà không có tiền, dù sau này có nhiều tiền chăng nữa cũng chỉ là con số tăng dần trong ngân hàng, cảm xúc khi đó sẽ không quay lại.

Hoa có ngày lại nở, nhưng người không thể có thêm một thời niên thiếu, Bạc Nghi Chân hy vọng Bạc Nam không có điều gì nuối tiếc.

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe trước cổng, ngay khi hai người mở cửa sắt thông ra sau vườn, đột nhiên không hẹn mà cùng ngừng bước. Cảm giác đó rất kỳ diệu, giống như vừa bước qua một bức màn vô hình, cảm thụ phá vỡ bức màn rồi bước ra khiến họ không khỏi nổi da gà.

Tựa hồ có thứ gì được mở ra ngay khoảnh khắc đó, Bạc Nghi Chân vô thức nhìn hoa có cây cối trong sân, chỉ cảm thấy màu đỏ thì đó tới chói mắt, màu xanh thì xanh mọng như sắp nhỏ nước, dường như nhiệt độ vẫn hơi khô nóng cũng đang giảm xuống.

Gió nhẹ lướt qua trước mặt, bỗng một giọt nước rơi lên trán Bạc Vị Bình, ông ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh nắng ẵm áp, không hề thấy mây đen, nhưng lại có một cơn mưa nhỏ, mưa phùn rả rích, rơi lên người không làm người ta khó chịu, ngược lại mang đến cảm giác mát lạnh thư thải.

Bạc Vị Bình ngừng một lát, chớp chớp mắt nhìn Bạc Nghi Chân:" Đây là..."

Lời còn chưa nói hết, đột nhiên mưa trên đầu hai người lấy khí thế phá trời mà đến, tựa như có người giội nước lên đầu họ, phương hướng mưa rơi không đúng. Hai người đồng loạt liếc mắt nhìn về một phía, chỉ thấy Bạc Nam không biết đã trốn đến góc sân từ lúc nào, tay hắn cầm vòi phun màu vàng " mưa "là từ trong vòi bắn tới.

"Bạc - Nam -! "Bạc Vị Bình cắn răng nghiến lợi:" Con mẹ.. "

Vốn ông định mắng" con mẹ nó ", sau đó nghĩ lại mẹ Bạc Nam là bà xã mình, chỉ đánh đổi cách mắng:" Con chán sống rồi đúng không -!"

"A, ba, anh.. hai người về nhanh thật. "Bạc Nam cầm vòi phun trên tay:" Cái đó.. Con đang tưới hoa.."

Bạc Nghi Chân đưa tay tháo mắt kính xuống, vuốt tóc ướt sũng ra sau đầu, tháo khuy bằng đá quý trên cổ tay áo, hờ hững nói:" Ba, để con. "

Bạc Nam nghe vậy liền chia vòi phun xuống, cột nước bắn thẳng về phía Bạc Nghi Chân.

Tình huống này chỉ có bốn chữ để miêu tả: Gà bay chó sủa.

Kết quả là Bạc Nam bị Bạc Nghi Chân và Bạc Vị Bình chỉnh đốn một trận, ba cha con hiếm có lần tụ họp cùng nhau ngâm mình.

Bạc Vị Bình vắt khăn lên vai, một chân sút vào bắp chân Bạc Nam:" Nói nhanh, gây họa gì rồi!"

" Không có mà, chỉ là đột nhiên muốn gặp hai người. "Bạc Nam bị đá nhưng không đau, tùy tiện bịa lý do lừa gạt cho qua.

Thực ra hẳn làm vậy không phải không có mục đích, lấy vòi phun xịt ướt anh trai và ba là ngứa đòn thật, còn lại là do phong thủy mới hình thành, hiển nhiên bề ngoài của hoa cỏ cũng hơi khác thường, hẳn không sợ bọn họ nhìn ra, mà sợ người làm trong nhà phát hiện vẫn đề, cho nên mới nghĩ tới việc tưới hoa. Hoa cỏ vừa được tưới nhìn có vẻ tươi non hơn chút, đợi khi thay đổi đột ngột này bị xem nhẹ, mọi người quen dần thì tốt rồi.

Bạc Vị Bình thoắt cái rút khăn trên vai xuống, bày ra bộ dáng một lời không hợp sẽ bóp chết Bạc Nam:" Ba con chưa tới tuổi già cả lú lẫn. "

Bạc Nam lia mắt sang Bạc Nghĩ Chân, Bạc Nghi Chân treo lên vẻ mặt việc không liên quan tới minh, thể hiện rõ lập trường sẽ không nói giúp Bạc Nam.

Đầu lưỡi hắn quét qua hàm trên, ngược lại cảm thấy không có gì phải giấu diếm:" Con bày bố cục phong thủy trong nhà, nóng lòng gọi hai người về là vì chuyện này, mai mốt ba với anh đều sống ở đây đi, không ai làm hại hai người được. "

" Đó là cái gì? "Thực ra Bạc Vị Binh biết cách nói về phong thủy này, dù sao ông có rất nhiều bạn già càng lớn tuổi lại càng mê tín, dưới tình huống mưa dầm thấm đất hiển nhiên ông cũng hiểu được một hai:" Nhãi ranh.. con học từ đầu? Có tác dụng gì?"

Không phải lúc trước con ra ngoài du lịch một chuyển sao, trên đường đi thì học được. "Bạc Nam ngừng một chốc: Đời người có ba thứ, vượng tài, tránh tà, dưỡng sinh.. Con muốn xây một khu nghỉ dưỡng trên Tiếu Thanh Sơn, sau này con sẽ thường xuyên ở đó, nếu con tiếp tục ở nhà thì sẽ phá hỏng phong thủy. "

Bạc Vị Bình gật gật đầu:" Õ, ra là vậy.."

Sau đó giơ chân sút Bạc Nam:" Trong nhà thiểu tiên à? Ông già mi đây mới năm mươi tuổi, dưỡng sinh cái khỉ gì? Ba còn chưa về hưu! Con muốn chuyển ra ngoài ở vì lý do nhảm nhí này? Sáng nay mới té giếng hả? Nghĩ Chân, con dạy dỗ lại em mình đi! "

Bạc Nghĩ Chân đáp: " Tùy nó đi, ba, thực lòng con cảm thấy có thể khai phá Tiểu Thanh Sơn, sau khi lấy đến tay vẫn chưa động tới, mỗi năm tốn không ít chi phí gìn giữ núi rừng, không bằng xây một khu nghỉ dưỡng đưa vào hoạt động, không trông chờ kiểm được nhiều tiền từ nó, có thể tự cấp tự túc đã rất tốt rồi."

" Thẳng nhãi con! "Lần này là Bạc Nghi Chân mắng, Bạc Vị Bình tức tới môi run run:" Đánh ram!"

Bạc Nghĩ Chân phất phất tay, nhìn cũng không thèm nhìn Bạc Nam:" A Nam, em ra ngoài trước, anh nói chuyện với ba một lát. "

Bạc Nam trong lòng âm thầm giơ ngón cái cho Bạc Nghi Chân, quả nhiên là người làm chủ trong nhà, bộc phát khí thế trong khoảnh khắc, ông anh đáng tin cậy!

Hắn chịu thiệt là thiệt ở chỗ tuổi tác về mặt sinh lý còn nhỏ, nhưng không thể nói thật về chuyện trọng sinh cho ba hắn biết, tránh để ông lo lắng sợ hãi. Ba hắn nhìn có vẻ tính tỉnh nóng này, thực ra cực kỳ che chở nhãi con này, biết hắn ăn khổ nhiều như thế e là sẽ tức tới mấy ngày mấy đêm không ngủ được.