Chương 11: Cháo trắng rau xào.

Tác giả:Mạc Tri Vi.

Editor - Beta: 🇻🇳Mon🇻🇳

Chẳng lẽ là do ăn sơn hào hải vị đã ngán, đột nhiên nhìn tới cháo trắng rau xào thì muốn thử vị?

Phó Ninh Uyên trong lòng thầm nghĩ.

“Ánh mắt thiện cẩn của cậu làm sao nhìn ra chỗ đặc biệt của tôi?, cũng chỉ có người giống như Tam thúc cậu có tuệ nhãn mới có thể đủ nhìn ra tôi không giống người thường.”

Da mặt thứ này, quả nhiên chỉ cần vứt liền vứt đi, một chút cũng không cần, hoàn toàn không cố kỵ.

Diệp Dung Âm đều bị bản thân mặt dày vô sỉ đều cảm thấy chính mình đều mặt đỏ.

“Tôi nôn……”

Phó Ninh Uyên trực tiếp làm ra một bộ dáng muốn nôn mửa, trời ạ! Nữ nhân này gần nhất hình như uống lộn thuốc, trước kia nhắc tới Tam thúc từ trên xuống dưới đều xù lông, hiện tại vậy mà bày ra bộ bộ mặt cùng Tam thúc sống chung hòa thuận.

Phó Ninh Uyên vài bước đi đến Phó Cảnh Tư bên cạnh, Phó Cảnh Tư vốn dĩ nhắm chặt đôi mắt trong nháy mắt mở.

“Tiểu Thất.”

Phó Cảnh Tư thân thể trong nháy mắt căng chặt lên, hơi thở thô bạo bao phủ, khi nhìn đến người trước mặt thời điểm, lòng đề phòng mới chậm rãi lui xuống, tiếp tục nhắm mắt lại.

“Hả, không phải đã tỉnh, như thế nào lại ngủ đi tiếp.”

Diệp Dung Âm vốn dĩ nhìn thấy Phó Cảnh Tư tỉnh còn có chút vui sướиɠ, lại thấy nam nhân trong nháy mắt có ngủ say, nhịn không được lẩm bẩm nói.

Vừa mới ngẩng đầu lên liền thấy Phó Ninh Uyên tràn ngập ánh mắt phức tạp .

“Phó Ninh Uyên, cậu làm gì mà nhìn tôi như vậy, trên mặt tôi có cái gì à?”

Diệp Dung Âm sờ sờ gương mặt, hoàn toàn không biết vì sao Phó Ninh Uyên cứ như vậy nhìn chính mình.

“Cô tiến căn phòng này đã bao lâu?”

“Chắc khoảng hơn nửa tiếng đi.”

“Tam thúc không tỉnh?”

Phó Ninh Uyên biểu cảm trên mặt càng thêm quỷ dị, tựa hồ ở suy tư gì đó.

“Không có gì, nhìn cô không vừa mắt nên nhìn nhiều hơn một lần.”

Diệp Dung Âm hoàn toàn không có hiểu nổi Phó Ninh Uyên đang làm gì cũng không thể hiểu được hắn đang nói cái gì.

“Quả nhiên.”

Phó Ninh Uyên con hàng này đem cô từ trên xuống dưới nhìn kỹ một lần, trong miệng còn lẩm ba lẩm bẩm.

Tam thúc hắn từ trước đến nay, đối với người ngoài trong lòng phòng bị rất nặng, căn bản không cho phép những người khác tới gần hắn trong vòng nửa thước.

Chính hắn cùng Nạp Lan, mới miễn cưỡng có thể tính bên trong người tam thúc tin tưởng.

Nhưng mới vừa rồi hắn chỉ hơi nhích lại gần Tam thúc đã theo bản năng của mình mà tỉnh lại.

Nhưng mà Diệp Dung Âm đã ở chỗ này hơn nửa tiếng đồng hồ, Tam thúc vậy mà không hề phản ứng.

Việc này đã nói lên cái gì?

Ở trong lòng Tam Thúc hắn đối với Diệp Dung Âm vô cùng tin tưởng, căn bản không hề phòng bị.

Biết được tất cả mọi việc, cặp tuấn mi của Phó Ninh Uyên cơ hồ là nhíu lại ở cùng một chỗ.

Bản thân hắn cảm thấy chỉ cần Tam thúc thích là được, cho dù là ai hắn cũng sẽ một mực duy trì.

Nhưng Phó gia bên kia, tuyệt đối sẽ không đồng ý một nữ nhân không hề có địa vị bối cảnh, cùng năng lực trở thành chủ mẫu.

Đừng nói đến Diệp Dung Âm chỉ là Diệp gia dưỡng nữ, cho dù Diệp gia con ruột, đám người Phó gia cũng chướng mắt.

Huống chi trước kia Diệp Dung Âm đối đãi thái độ với Tam Thúc vô cùng kháng cự tới cực điểm, bất thình lình thay đổi, quỷ mới biết, bên trong có hay không âm mưu.

“Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?”

Diệp Dung Âm nghi ngờ nhìn về phía Phó Ninh Uyên .

“Không có gì, Cô phải thật tâm tận tình chiếu cô Tam Thúc cho tốt vào, tôi còn có việc, đi trước.”

Bỏ đi, cầu đến đầu thuyền tự nhiên thẳng [1].

Phó Ninh Uyên cũng lười nghĩ tới những thứ vấn đề đau đầu này, trực tiếp vẫy vẫy tay bỏ chạy lấy người..

Phòng to như vậy trong nháy mắt lại chỉ còn lại có Diệp Dung Âm cùng Phó Cảnh Tư.

Nghĩ đến Phó Cảnh Tư còn ở một bên phát sốt, Diệp Dung Âm vươn tay dán lên trán của Phó Cảnh Tư.

Lại không có dự đoán được, Phó Cảnh Tư đột nhiên ôm lấy cô.

Diệp Dung Âm khϊếp sợ, lại nhìn thấy Phó Cảnh Tư đôi mắt vẫn như cũ nhắm lại.

Thì ra lại là động tác vô ý thức.

Phó Cảnh Tư đôi tay gắt gao đem cô ôm chặt lấy, vô luận cô có dùng bao nhiêu sức lực như thế nào đi nữa, cũng chưa biện pháp thoát ra, cô khuôn mặt nhỏ tức giận đến đỏ bừng, cô nghiêm trọng hoài nghi tên này đang ở giả bộ ngủ, nào có người ngủ rồi còn như vậy.

Đẩy cũng đẩy không được, hai ngày nay bởi vì sống lại lại quá mức hưng phấn cũng không ngủ tốt, Diệp Dung Âm nhịn không được đánh ngáp, cuối cùng bất tri bất giác cứ vậy mà ở trong lòng ngực Phó Cảnh Tư ngủ đi qua.

Mon: [1] - Ở Việt Nam hay có câu nói rằng: "Trăng đến rằm thì trăng tròn", cũng có thể hiểu tương đương với câu nói ở Trung Quốc rằng: "Thuyền tới cầu tự nhiên vuông góc với cầu", mọi người có hiểu theo nghĩa rằng phàm việc gì tới nó sẽ tới, dù có muốn gấp gáp cũng không được, và kệ cũng không xong.- Nguồn Google