Chương 52: Nhà họ Tô - không thể giữ!

Tầng hầm tối tăm ẩm ướt và trộn lẫn với mùi mốc khó chịu xộc vào chóp mũi Ninh Chi.

Rõ ràng đây là một giấc mơ, nhưng cô lại có cảm nhận rằng mình có thể ngửi thấy mùi hôi thối đó rất rõ ràng.

Ý thức của cô lơ lửng trong không trung như một người ngoài cuộc, cô nhìn Đại Bảo và Tiểu Bảo không lớn hơn trong ký ức của cô là bao, hai đứa bé đang bị ghim xuống đất, hai tay của nguyên chủ bị xích vào tường, hai chân đã bị cắt cụt, nằm ở đó. Trên vết thương có băng bó, có máu đen và bùn đen, nhưng vệt đen đen kia có màu trắng ngọ nguậy, giống như những con giòi mập mạp.

Cha Tô mặc một bộ đồ thời Đường màu đen tao nhã, dùng một chân giẫm lên mặt Đại Bảo, Đại Bảo nhìn nguyên chủ đang khóc, hai mắt đỏ hoe nhưng không nói một lời.

Cô nghe thấy giọng nói của cha Tô đầy kinh ngạc: "Ha, một đứa nhỏ mới bốn tuổi mà có nghị lực như vậy, quả thực là người nhà họ Tô của chúng ta, đáng tiếc cuối cùng mày lại có một người mẹ chết tiệt..."

Đại Bảo trừng mắt nhìn cha Tô đang giẫm lên mặt mình, đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận, vô tình liếc nhìn đã va chạm với ánh mắt của Ninh Chi trên không trung, trong đôi mắt xanh đen đó đột nhiên lộ ra một tia kinh ngạc.

...

"Mẹ ơi, dậy đi!"

"Mặt trời lên đến đỉnh rồi mẹ ơi!"

"Mẹ!"

Ninh Chi ngơ ngác mở mắt ra, bầu trời bên ngoài không biết trời đã sáng từ lúc nào, ánh nắng chói chang từ ngoài cửa sổ chiếu vào, làm chói mắt cô.

"Mẹ……"

Dabao và Xiaobao nửa ngồi nửa quỳ trên giường, hai khuôn mặt nhỏ giống hệt trong giấc mơ của cô, đôi mắt xanh đen xinh đẹp đầy nghi hoặc.

Đại Bảo đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán cô, quan tâm hỏi: "Mẹ, mẹ gặp ác mộng à?"

Ninh Chi: "..."

Cô nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng của Đại Bảo - Đại Bảo trong giấc mơ của cô cao hơn bây giờ, nhưng rất gầy, hai đứa trẻ bị đè ép xuống bùn dưới tầng hầm, giống như hai bộ xương nhỏ gầy gò.

"Đại Bảo..." Cô hít một hơi thật sâu và ôm đứa trẻ vào lòng, Đại Bảo choáng váng.

Tiểu Bảo ở bên cạnh nhìn mẹ chỉ ôm anh trai chứ không ôm mình, lo lắng hét lên: "Mẹ! Mẹ! Còn con! Ôm con nữa!"

Cậu tìm cách sà vào vòng tay mẹ, hai anh em sát gần nhau, rồi nhe ra hàm răng nhỏ.

Ninh Chi hôn hai đứa trẻ thật mạnh, hàng mi dài rũ xuống che đi nỗi sợ hãi trong mắt: "Sao hai đứa dậy sớm thế?"

"Mẹ!" Tiểu Bảo và Đại Bảo nắm tay nhau đứng dậy, hai đứa bé trên tay cầm bộ quần áo giống hệt nhau, ướm lên người, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: "Con và anh trai mặc bộ quần áo này có đẹp không ạ?"

Tiểu Bảo rất thích cười, mỗi khi cười sẽ có lúm đồng tiền nhỏ, trông rất đáng yêu và ngọt ngào.

Mấy ngon tay của Ninh Chi ngứa ngáy, kiềm không được mà véo má Tiểu Bảo nắn bóp một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò đến mức đáng thương: "Đẹp lắm, Đại Bảo với Tiểu Bảo của chúng ta mặc gì cũng đẹp."

Không phải do cô là mẹ ruột mà nhìn con mình thấy đáng yêu, vốn dĩ nét của hai đứa bé đã rất tinh xảo rồi. Ngay cả khi cô mới đến đây mấy ngày trước, hai đứa nhỏ còn gầy gò hơn rất nhiều nhưng nhìn vẫn rất đáng yêu, đôi mắt to tròn cùng nụ cười ngọt ngào vẫn có thể đốn tim bất kỳ ai.

Đại Bảo là người ít nói, cũng không hay cười ngọt ngào như Tiểu Bảo, nhưng khi thấy mẹ khen em trai cũng khen cả mình nữa, khóe môi không nhịn được mà tiết lộ sự vui vẻ của mình.

Tiểu Bảo lôi kéo anh trai chui vào trong lòng mẹ nằm, cảm nhận được sự ấm áp và mềm mại của hai đứa bé, ánh mắt Ninh Chi cũng trở nên dịu dàng hơn.

Cô dụi cằm vào cái đầu nhỏ bé của hai đứa trẻ, ánh mắt dần dần trở nên kiên định hơn, vẻ mặt dần nghiêm túc lại ở nơi hai đứa bé không nhìn thấy.

Xem ra gia đình nhà họ Tô không thể giữ lại được nữa.