Chương 109: Cha ruột của hai đứa trẻ

Tiểu Bảo kiên định gật đầu, miệng nhỏ loại bắt đầu nói mấy lời quảng cáo không biết học được từ chỗ nào: "Ninh đại sư tự mình vẽ bùa, lại còn tỉ mỉ như vậy. 666 tệ này bỏ ra chỉ có lợi không có hại, cũng không phải lừa đảo, mất tiền vô ích, tiền nào của nấy thôi dì ~"

Thanh âm mềm mại nhỏ bé của đứa bé khiến người phụ nữ cầm bùa cười tủm tỉm sờ sờ khuôn mặt nhỏ của cậu nhóc: "Miệng của bé con ngọt thật đấy!"

Một bên thu tiền, một bên trả tiền, đồng hồ của Tiểu Bảo rất nhanh vang lên tiếng thông báo:

【 Thanh toán WeChat: Bạn vừa nhận được 666 nhân dân tệ. 】

Cậu bé lắc lắc cổ tay mình, nhìn nó sau đó lại mỉm cười với mẹ.

Ninh Chi lắc đầu, cảm ơn Tiểu Quế và chị chủ nhà, chào người phụ nữ béo kia sau đó liền an bài cho hai đứa bé đi ngủ.

8 giờ 30 phút sáng, hai chú nhóc con đã ăn xong và đến gặp mẹ đúng giờ.

"Mẹ..."

Bên ngoài cửa phòng ngủ, tiếng gọi mẹ nhỏ bé của Đại Bảo truyền qua cửa.

"Con với em trai ăn xong rồi ạ, tụi con vào được không?"

Ninh Chi đang buồn ngủ, khẽ thở dài, rúc vào trong chăn nói: "Vào đi..."

Đại Bảo và Tiểu Bảo vui vẻ chạy vào, nhảy lên giường, sau đó liền nói với giọng khàn khàn: "Mẹ, sao mẹ không dậy?"

"Mẹ buồn ngủ rồi..." Ninh Chi nằm ngửa trên giường, chậm rãi ngáp một cái.

Tiểu Bảo dẫn đầu sà vào lòng mẹ, tìm một tư thế thoải mái để nép vào: "Mẹ, Tiểu Bảo ngủ với mẹ có được không?"

"Được." Ninh Chi sờ sờ đầu con trai mình, ngẩng đầu lên lại thấy Đại Bảo đang nhìn mình với ánh mắt đầy mong đợi.

Cô vẫy tay với Đại Bảo: "Đại Bảo, con có muốn ngủ với mẹ không?"

Đại Bảo đỏ mặt và gật đầu: "Con nghĩ...."

"Anh, anh ngủ bên cạnh mẹ đi!" Tiểu Bảo nhanh nhẹn sắp xếp vị trí của ba người trên chiếc giường đơn.

Ôm hai đứa con nhỏ trong lòng, Ninh Chi hài lòng thở dài.

Hai đứa nhỏ gần như là giống hệt nhau, sau khi nhắm mắt lại, làn da trắng nõn, lông mi dài cong vυ"t, ngũ quan cũng đặc biệt thanh tú.

Nhìn khuôn mặt của hai đứa con trai, Ninh Chi bỗng nhiên lại nhớ tới người cha của hai đứa nhỏ, người này vốn dĩ không có manh mối gì không nguyên tác hết.

Hai đứa bé không giống cô lắm, thế nên chắc là tụi nhỏ giống với người ba của chúng hơn, thế nhưng cô cũng chẳng biết mặt mũi anh ta thế nào cả.

Người ba rẻ tiền đó chắc hẳn cũng có đôi mắt màu xanh đen đi?

___________________

Ở một thành phố ven biển xa xôi, trong một trung tâm tài chính đông đúc và sầm uất, một người đàn ông đang nghe bản tóm tắt công việc buổi chiều của mình bỗng hắt hơi một cái.

Anh ta mặc một bộ vest đen may riêng, khoảng 27, 28 tuổi gì đó, nếu Ninh Chi ở đây nhất định sẽ có thể nhận ra khuôn mặt của người đàn ông này và hai đứa bé.

Khi anh ta đang xem báo cáo tài chính của công ty và nghe bản báo cáo công việc tháng này của giám đốc bộ phận, đôi mắt xanh đen tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Cảm nhận được sự không hài lòng của sếp lớn, giám đốc bộ phận đang báo cáo công việc với vẻ lo lắng cũng trở nên căng thẳng hơn hẳn. Anh ta cảm thấy những dòng chữ trên báo cáo công việc trên tay đột nhiên trở nên mờ ảo, chỉ qua hai giây nữa, anh ta thậm chí còn không thể nhìn được trên giấy rốt cuộc là có chữ gì nữa. Thậm chĩ anh ta còn đang nghĩ tới trong tương lai mình sẽ làm việc ở đâu sau khi bị sa thải rồi.