Trịnh Thù thật sự không hiểu, cậu là một thanh niên thấy việc nghĩa hăng hái làm rất tốt, chết thì cũng chết rồi, trực tiếp đầu thai không phải tốt sao, vì sao lại muốn cho cậu đối mặt với loại truy thê hỏa táng tràng này?
Thời buổi này đã không còn phổ biến lãng tử quay đầu nữa!
Nhưng Du Tư Niên cứng rắn, “Không thể.”
Xong rồi, nguyên chủ chơi quá trớn, cho dù cậu có ngăn được cơn sóng dữ cũng không thể cứu được trái tim tan nát!
Trịnh Thù cứng đờ cả người, nhanh chóng tự hỏi nên làm cái gì bây giờ.
Ánh mắt Du Tư Niên trở nên sắc bén, nhìn Trịnh Thù, gằn từng chữ: “Tôi mặc kệ cậu thay đổi chủ ý vì cái gì, nhưng bốn năm qua, quan hệ của chúng ta quả thực rất ác liệt, tới mức không thể duy trì được nữa. Mà tôi lớn hơn cậu vài tuổi, không dẫn đường đúng đắn, tôi cũng không thoát khỏi trách nhiệm của mình. Điểm này tôi rất xin lỗi hai bác, cũng xin lỗi cậu, cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi đồng ý giải trừ quan hệ hôn nhân với cậu.”
Không nghĩ tới Du Tư Niên lại nói như vậy, Trịnh Thù ngây ngẩn cả người.
Du Tư Niên nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, dường như vừa trút được gánh nặng, ngữ điệu có chút nhẹ nhàng, “Tuy rằng theo ý của tôi, cậu không có năng lực để tiếp nhận công ty, tuy nhiên, Vạn Hoàng phát triển đến nay, đã có cơ chế hoàn thiện, chỉ cần dựa theo trình tự, cậu không xằng bậy, thì vẫn có thể vững vàng phát triển. Mặt khác, vì để bày tỏ lòng xin lỗi, 3% cổ phần bác trai chuyển cho tôi, tôi có thể chuyển nhượng không ràng buộc cho cậu.”
Này, đây là hạ quyết tâm phải đi!
Trịnh Thù lập tức lắc đầu, “Tôi không cần cổ phần, anh trả lại cho tôi tôi cũng không cần.”
Nghĩ đến kế tiếp bản thân phải xử lý cái gia nghiệp khổng lồ này, sẽ phải cực khổ, cần cù chăm chỉ, ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà, mỗi ngày mệt chết mệt sống, nói không chừng còn làm cho rối tinh rối mù, nếu cốt truyện lại hố cậu một phen…… Trịnh Thù nghĩ đến kết cục trong sách, cả người rùng mình một cái.
Cậu ngay cả mặt cũng không cần, trực tiếp càn quấy nói: “Không được, anh không thể đi, anh đã đồng ý với ba là sẽ chăm sóc tôi, thay tôi xử lý gia sản, để tôi có cuộc sống không phải lo lắng, anh không thể mặc kệ tôi!”
Du Tư Niên trầm giọng quát khẽ: “Trịnh Thù!”
Trịnh Thù gục đầu xuống, lúc ngẩng lên, đôi mắt không biết đã đỏ từ khi nào, mở to, ngân ngấn nước, mặc dù ăn mặc trang phục kỳ quái, thế nhưng nhìn cũng có vài phần đáng thương, cậu giật giật môi, “Tôi nhớ ba tôi……”