Người phản ứng lớn nhất chính là cô Tư, trong nháy mắt nhìn thấy Du Tư Niên, lập tức lùi một bước ra phía sau Trịnh Thù, kéo tóc bên tai, chột dạ mà liếc mắt qua bên cạnh, trong miệng còn nói thầm: “Sao hắn lại trở về rồi?”
Về phần những họ hàng khác, Trịnh Thù nhìn qua, có sô pha cũng không ngồi được, theo bản năng mà đứng lên, anh họ Trịnh Hồng Minh tựa hồ muốn tiếp đón, lại bị tầm mắt lạnh như băng của đối phương mà đứng sững tại chỗ cười.
Khí chất này, lực uy hϊếp này, Trịnh Thù chớp chớp mắt, khiến ở đây tất cả đều là cặn bã, cũng làm cảnh tượng vừa rồi biến thành trò cười.
Còn nói người khác họ, phản ứng như chuột thấy mèo này, nếu Du Tư Niên có ý đồ, đã sớm đem nhà họ Trịnh thay hình đổi dạng, sao còn đến lượt những người này châm ngòi ly gián?
“Anh Tư Niên, sao anh trở về rồi, không phải nói đêm nay muốn bay đi Kinh Thị sao?”
Trịnh Thù nói làm phá vỡ sự im lặng trong phòng khách, cũng làm bước chân của Du Tư Niên ngừng lại, ánh mắt người sau liếc nhìn nụ cười trên mặt Trịnh Thù, trả lời: “Lấy văn kiện.”
Nói xong hắn hướng về phía mấy trưởng bối Trịnh Kiến Dân gật gật đầu, hoàn thành lễ nghĩa, sau đó một lần nữa bước chân đi qua phòng khách, đi lên cầu thang, toàn bộ hành trình vẻ mặt lạnh nhạt, tựa hồ cũng không ngoài ý muốn đối với mục đích người nhà họ Trịnh tụ tập ở đây hôm nay, đương nhiên cũng không có chút hứng thú.
Theo tiếng bước chân lên lầu dần dần đi xa, người trong phòng khách đều sôi nổi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Cũng không biết hắn có nghe thấy không?” Cô Tư thấp giọng nói.
Trịnh Hồng Minh nói: “Hẳn là không có, vừa rồi đóng cửa mà.”
“Kỳ thật nghe được cũng không có gì, chẳng lẽ lời mọi người nói không phải là thật?” Bụng của Trịnh Thừa Vọng khôi phục lại độ lớn nguyên dạng, tựa hồ cảm thấy bản thân bị một vãn bối hù dọa, có chút mất mặt, vì thế lại mạnh miệng một câu.
Nhưng lúc này lại không ai tiếp lời, Du Tư Niên đang ở biệt thự, ai biết khi nào hắn lại xuất hiện đâu?
Coi Tư ngồi không nổi nữa, bà ta cầm lấy túi của mình nói: “Nếu A Thù không chuẩn bị ly hôn, chúng ta cũng không cần ngốc ở đây nữa, đỡ phải trong ngoài không phải người. Anh cả, anh đi không?”
Trịnh Kiến Dân chỉ chờ những lời này, ông ta quay đầu lại nói với Trịnh Thù: “A Thù, chúng ta làm trưởng bối, khẳng định đều là vì tốt cho cháu, lời bác vừa nói, cháu cứ nghĩ kỹ lại.”
Trịnh Thù không có giữ lại, cười tủm tỉm mà nâng tay vẫy vẫy, muốn tạm biệt, thuận tiện trả lời: “Được, chờ lát nữa tôi sẽ bàn bạc với anh Tư Niên, giữa vợ chồng, thẳng thắn đối đãi với nhau là điều cơ bản nhất.”Trịnh Kiến Dân giật giật khóe miệng, “Vậy xem như bác chưa nói gì.”