Một phen cắm cây đao nhọn vô hình vào ngực Trịnh Thù, làm cả người cậu cứng đờ tại chỗ, cậu máy móc mà xoay cổ, nhìn về phía bác Tần, “Lại là cháu nói?”
Bác Tần theo đó mà thở dài, yên lặng gật đầu.
Trịnh Thù: “Vậy Du Tư Niên……”
“Mọi người đều biết.” Trịnh Hồng Minh thay ông trả lời.
Trịnh Thù: “……”
Trời ạ, cái đầu óc này, xứng đáng là vật hy sinh!
Nào có ai lại la hét ầm ĩ chuyện này cho mọi người đều biết, sợ người khác không biết hôn nhân của đôi chồng chồng nhà giàu bọn họ không xong sao, không có chỗ trống có thể lợi dụng sao?
Cô Tư thấy sắc mặt cậu cứng đờ, vì thế thong thả ung dung mà đi đến bên cạnh cậu, đang muốn giơ tay đặt lên bả vai cậu, lại thấy đinh tán bén nhọn trên quần áo, không thể nào xuống tay, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lưng, hư tình giả ý mà an ủi nói: “A Thù, Lâm Tịch chỉ là một món đồ chơi, cô Tư cũng chướng mắt cậu ta, nếu cháu không thích, chúng ta có thể đổi người khác, đại thiếu gia nhà họ Trịnh chúng ta, muốn tài có tài, muốn diện mạo có diện mạo, dạng nào mà tìm không được, danh môn vọng tộc muốn cùng cháu liên hôn vô số, chẳng lẽ thế nào cũng phải bám lấy Du Tư Niên? Nhân lúc hắn đồng ý giao cổ phần cho cháu, chúng ta nhanh chóng ly hôn, lấy đồ vật của mình về mới là quan trọng nhất.”
Trịnh Kiến Dân đi theo khuyên bảo: “Thằng nhóc kia thâm tàng bất lộ, nhìn qua có vẻ là một người tàn nhẫn, cháu náo loạn như vậy, không cho hắn thể diện, hôm nay hắn sao có thể sống tiếp cùng cháu mà không ly hôn…… A Thù, không phải bác Cả nói chuyện gây hoang mang, nhưng cháu phải cẩn thận hắn ngầm trả thù cháu!”
“Đúng vậy, cháu xem chú bác chúng ta đều bị hắn giáng tới nơi nào đi, công ty tập đoàn đều không nhận, tiếp theo sẽ làm thế nào với cháu, chúng ta thật sự lo lắng……”
Vừa dứt lời, cửa lớn biệt thự bỗng nhiên mở ra.
Chỉ thấy chủ tịch Vạn Hoàng thân cao chân dài, mang theo cặp kính gọng vàng đi đến, mặt hắn vẫn không chút cảm xúc, ánh mắt nhàn nhạt, nhưng mà khi nhìn xuyên qua thấu kính mỏng, mỗi người đều có cảm giác có dao băng lạnh lẽo xẹt qua gáy.
Trịnh Thừa Vọng vốn dĩ còn tính toán tiếp tục phát ra tình cảm mãnh liệt, nháy mắt ngậm miệng lại, thậm chí theo bản năng mà hít hít bụng, nỗ lực mà nghẹn chín tháng thành sáu tháng, tựa hồ như vậy mới có thể giảm bớt một chút cảm giác tồn tại.
Mà Trịnh Kiến Dân vẫn luôn bình tĩnh ngồi trên ghế sô pha, cũng một lần nữa điều chỉnh dáng ngồi, nhìn nhẫn vàng nạm ngọc cực lớn trên ngón tay mình, phảng phất như đề tài vừa rồi ông ta vẫn chưa tham dự, ông ta chỉ là một ông già đến thăm cháu trai mà thôi.