“Kỳ thật cho hắn hết cũng không có gì, tốt xấu gì cũng là người do ba cháu chọn, cũng coi như lập không ít công lao cho nhà họ Trịnh, các cháu hảo tụ hảo tán, miễn cho truyền ra ngoài, nói chúng ta bạc đãi hắn.”
Người nói lời này là người nhiều tuổi nhất, tóc thoạt nhìn đen, nhưng là trên mặt lại rất nhiều nếp nhăn, rãnh cười khắc sâu, thoạt nhìn rất khắc nghiệt, đây là bác lớn của Trịnh Thù, Trịnh Kiến Dân.
Ông ta thấy Trịnh Thù nhìn mình, sau khi châm chước lại mở miệng nói: “Nhưng cổ phần của Vạn Hoàng không thể buông ra, dù sao cũng là ba cháu để lại cho cháu…… A Thù, hắn lấy nhiều ít?”
Ánh mắt Trịnh Thù đảo lêи đỉиɦ đầu ông ta, cười nói: “Bác hai, ngài nên đi nhuộm tóc, đỉnh đầu đều lộ ra một vòng màu trắng, giống như vầng hào quang vậy, còn không thì nhuộm trắng toàn bộ, thời trang lại không cần tốn thời gian xử lý, liền nãi nãi hôi thế nào?”
Trịnh Kiến Dân không nghĩ tới Trịnh Thù lấy tóc của ông ta ra nói giỡn, sắc mặt tức khắc cứng lại, sau đó đỏ lên, ông ta có thể cảm nhận được ánh mắt xung quanh đều hướng về đỉnh đầu của ông ta, tức khắc có cảm giác như đầu phát sáng, hận không thể che lại.
Nhưng ông ta lại là người lớn tuổi nhất và cũng là người có bối phận cao nhất ở nhà họ Trịnh, cần phải giữ vẻ uy nghiêm bên ngoài từng giây từng phút, chỉ có thể không vui mà trừng mắt nhìn xung quanh, “Nhìn tôi làm cái gì!” Sau đó bất đắc dĩ mà kêu, “A Thù……”
Trịnh Thù thu lại nụ cười, lười biếng mà trả lời: “Không chia, ngay cả 3% mà ba tôi cho hắn, hắn cũng nguyện ý trả lại cho tôi.”
Tin tức này quả thực làm người ta vui mừng khôn xiết, Trịnh Kiến Dân trong lòng vui vẻ, lại rụt rè gật gật đầu, “Không nghĩ tới thằng nhóc Du Tư Niên này còn rất có cốt khí.”
Lúc trước khi Trịnh Phú Nguyên ký di chúc, 3% này là chỉ định tặng cho con dâu, chỉ cần kết hôn, sau này mặc kệ hai người có thể tiếp tục chung sống hay không, đều thuộc về Du Tư Niên.
Lúc mọi người nhà họ Trịnh ở trước giường bệnh nghe di chúc này, không biết có bao nhiêu đỏ mắt, cổ phần Vạn Hoàng còn mê người hơn tài sản trăm triệu, đó là tài sản tăng giá trị vô hạn, trong tay bọn họ cũng không nhiều hơn hắn bao nhiêu.
Bọn họ nguyên bản còn lo lắng làm chủ tịch bốn năm, Du Tư Niên đã toàn quyền khống chế Vạn Hoàng, Trịnh Thù tùy tiện đề nghị ly hôn như vậy, hắn sẽ lấy việc này để áp chế lấy một phần lớn cổ phần, không nghĩ tới Du Tư Niên thế nhưng một chút đều không cần, thật sự làm người ta ngoài ý muốn!
“Tôi thấy hắn quá tự tin vào bản thân, Du Tư Niên sẽ không cho rằng ngồi an ổn vị trí chủ tịch Vạn Hoàng, là dựa vào bản lĩnh của chính hắn đi? Nếu không phải trước khi anh hai qua đời, kéo thân thể bệnh tật mời các cổ đông, các nguyên lão của công ty, để bọn họ ủng hộ, sao hắn có thể thuận lợi như vậy?” Người phụ nữ vừa rồi bị Trịnh Thù làm lơ, vén tóc bên tai, nhìn ưu nhã, nhưng giọng điệu lại chanh chua nói, “Rời khỏi nhà họ Trịnh, hắn chẳng là cái gì cả, hãy chờ xem, nói không chừng không bao lâu hắn sẽ hối hận.”