Chẳng sợ Trịnh Thù không học vấn không nghề nghiệp, kiêu ngạo ương ngạnh, ỷ vào gia thế ở bên ngoài làm bậy, gây không ít phiền phức cho hắn, Du Tư Niên cũng không nghĩ sẽ rời đi, hắn cẩn trọng mà quản lý tập đoàn, thay Trịnh thị nắm lấy một mảnh giang sơn, để cho Trịnh Thù dù có phá của thế nào cũng không phải lo lắng về sau.
Còn hôn nhân, hắn cũng không có bất cứ chờ mong gì.
Lần này, nếu không phải Trịnh Thù làm loạn thật sự quá khó coi, đưa tình nhân lên mặt bàn, ép buộc hắn ly hôn, thì hắn cũng không thất vọng mà thất hứa giữa chừng.
Nhưng hiện tại, hắn nhìn tờ giấy cam kết trong tay như của trẻ con chơi đùa trong tay, lại nhìn Trịnh Thù mặc bộ quần áo cay mắt, tâm tình có chút phức tạp.
Bỏ qua những điều khoản lung tung thúc đẩy tình cảm vợ chồng, về ba điều khoản đầu tiên, chỉ cần Trịnh Thù nói được làm được, hắn đích xác có thể an tâm hơn phân nửa.
“Anh Tư Niên, thành ý này thế nào?” Thấy Du Tư Niên hồi lâu không trả lời, Trịnh Thù thấp thỏm lại có chút chờ mong mà nhìn hắn.
Du Tư Niên mở văn kiện bên cạnh ra, nhàn nhạt nói: “Cậu có thể đi rồi.”
Ý này là vừa lòng sao?
Trịnh Thù thở phào trong lòng, ngoan ngoãn nói: “Được rồi, tôi không quấy rầy công việc của anh nữa.” Tuy nhiên cậu vừa mới đi tới cửa, lại quay đầu lại hỏi, “Hôm nay mấy giờ anh giờ tan tầm, buổi tối có về nhà không?”
“Chuyện gì?”
Trịnh Thù cười cười, lộ ra trắng tâm cái răng trắng tinh, “Tôi chỉ là muốn ăn tối với anh.”
Du Tư Niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua cậu, thấy cậu dùng ánh mắt tha thiết mà nhìn mình, sợi tóc vàng trên tán còn lộ ra căng thẳng, trong lòng nói hải vờ còn rất giống.
Lúc này chẳng lẽ không cần trở về dỗ dành tình nhân nhỏ đang thất vọng của mình sao?
Tuy rằng hắn không ly hôn, nhưng cũng không có hứng thú cùng Trịnh Thù diễn tiết mục vợ chồng ngọt ngào, vì thế lãnh đạm nói: “Buổi tối đi Kinh Thị, không quay về.”
Hôm nay còn phải đi công tác! Trịnh Thù kinh ngạc nói: “Vất vả như vậy?”
Du Tư Niên nhàn nhạt nhìn cậu một cái, “Nếu cậu không gây phiền toái, hiện tại tôi đã ở thủ đô.”
Trịnh Thù nghe vậy cười mỉa, gãi gãi đầu, “Như vậy sao, thật là xin lỗi, vậy…… Tôi sẽ không thể gặp anh trong mấy ngày sao?”
“Một tuần.”
Thời gian một tuần để tìm hiểu tình cảnh của bản thân, nghĩ xem kế tiếp phải làm thế nào, cũng vừa đủ.
Trịnh Thù cảm thấy Du Tư Niên đi công tác lúc này rất đúng lúc, vì thế vừa bình tĩnh, ngoài miệng còn không quên chiếm chút tiện nghi, “Anh phải đi thời gian dài như vậy, tôi có chút luyến tiếc, anh nói xem hai chúng ta mới vừa giải quyết hiểu lầm, tôi còn đang muốn cùng anh ở chung nhiều hơn, anh Tư Niên, tôi sẽ rất nhớ anh.”