Chương 33: Đấu đá

Khương Yểu Yểu có chút lúng túng.

Sự lúng túng này đến nhanh và mạnh mẽ.

Kỳ quái giống như đang lén lút nɠɵạı ŧìиɧ bị chồng bắt quả tang.

Người đàn ông đứng ở cửa cao ráo, mặc áo sơ mi đen được cắt may tinh tế, cổ tay áo xắn lên, lộ ra xương cổ tay tinh xảo.

Ánh mắt của anh rất lạnh, mang theo tuyết phủ quanh năm chưa từng tan, lạnh lẽo lướt qua mặt của mọi người trong phòng.

Cuối cùng, đôi mắt sâu không thấy đáy ấy dừng lại trên người Vệ Trường Trạch.

Giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc vang lên, "Cậu làm gì ở đây?"

Đối mặt với Bùi Hành đột ngột xuất hiện, Vệ Trường Trạch trong lòng cũng không dễ chịu.

Hắn vẫn còn nhớ chuyện vài ngày trước khi bảo Khương Yểu Yểu quyến rũ Bùi Hành rồi bôi nhọ.

Nếu không có chuyện đó, hắn và Yểu Yểu sẽ không căng thẳng như vậy.

Bùi Hành này vốn không có ý tốt, anh ta chỉ không muốn mình sống yên ổn, càng không muốn thấy hắn và Yểu Yểu tình cảm sâu đậm, nên mới định chen chân vào, quyến rũ Yểu Yểu.

Lão già này thật sự thâm hiểm!

Vệ Trường Trạch trong lòng phẫn uất, nhưng trong căn phòng đầy những tiếng "Bùi tiên sinh" kính cẩn, hắn không tình nguyện gật đầu chào người đàn ông kia,

"Chú."

"Cháu đến thử vai."

Hắn giơ cuốn kịch bản trong tay lên, rồi thử thăm dò,

"Sao chú lại ở đây?"

Người đàn ông rút lại ánh nhìn, gương mặt tuấn tú không gợn sóng, giọng nói cũng không có chút biến đổi nào,

"Đi ngang qua."

Ai mà tin anh thực sự đi ngang qua!

Vệ Trường Trạch kéo khóe miệng, hắn bước lên một bước, đứng chắn trước mặt Khương Yểu Yểu, giọng nói hạ thấp,

"Yểu Yểu, chú đến đây chắc là có việc cần nói với đạo diễn."

"Đúng lúc tôi cầm kịch bản, trước tiên cùng cô đối diễn, được không?"

Vệ Trường Trạch thừa hưởng gen tốt của mẹ, có khuôn mặt tuấn tú, lúc này hắn nhẹ nhàng nói chuyện với cô gái nhỏ bên cạnh, càng toát lên vẻ ôn nhu dịu dàng.

Hắn làm tròn vai trò của một người bảo vệ, giống như tướng quân trẻ bảo vệ hoàng thái nữ.

Hai người vốn đã trạc tuổi nhau, vẻ ngoài đều xuất sắc, đứng cạnh nhau lại càng xứng đôi, trông như một cặp kim đồng ngọc nữ bước ra từ tranh vẽ.

Bên cạnh vang lên những tiếng bàn tán nhỏ.

Ánh mắt u ám của Bùi Hành dừng trên người Vệ Trường Trạch, chân mày hơi nhíu lại.

Đôi chân dài bước tới vài bước, đôi giày da thủ công không dính bụi dẫm trên sàn, phát ra tiếng động nhỏ.

Thấy Bùi Hành lại sắp đi tới, Vệ Trường Trạch đứng chắn trước mặt Khương Yểu Yểu.

Hắn cười nhạt, mang theo sự chiếm hữu quen thuộc, giọng nói có chút không thân thiện,

"Chú, chú có việc gì có thể nói với cháu."

Người đàn ông với đôi lông mày sắc bén lười biếng ngước mắt lên, đôi mắt đen sâu không thấy đáy dừng trên người Vệ Trường Trạch, đôi môi mỏng thốt ra vài từ,

"Cậu là gì của cô ấy, mà tôi phải nói với cậu?"

"Cháu và Yểu Yểu—"

Một bàn tay trắng nõn kéo áo Vệ Trường Trạch, cô gái nhỏ bất ngờ bị Vệ Trường Trạch chắn, ló đầu ra, giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong không khí,

"Bùi tiên sinh, trùng hợp quá."

Bàn tay mềm mại đẩy Vệ Trường Trạch, giọng nói mang theo chút khó chịu,

"Làm ơn, anh có thể bước sang bên cạnh không, anh che mất tôi rồi."

Nụ cười trên khuôn mặt Vệ Trường Trạch có chút cứng lại.

Cô gái nhỏ thân hình mảnh khảnh cuối cùng cũng từ sau lưng Vệ Trường Trạch ló ra, cô nhíu mày và giải thích với Bùi Hành,

"Bùi tiên sinh, đây chính là bộ phim mà tôi đã nói với anh."

Cô lại di chuyển sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách với Vệ Trường Trạch.

Cuộc đấu đá giữa Vệ Trường Trạch và Bùi Hành, cô không muốn tham gia.