Chương 16: Ngoan ngoãn

Bùi Hành hoàn hồn, kéo gối dựa để Khương Yểu Yểu ngồi thoải mái, rồi nhìn về phía cửa,

“Cô ấy không biết uống rượu, trước đây chưa từng uống. Ông đến kiểm tra cho cô ấy.”

Bác sĩ cầm hộp thuốc, sắc mặt có chút ngơ ngác, dường như vẫn chưa tỉnh lại từ cảnh tượng vừa rồi,

“Ồ—ồ, được rồi!”

Quản gia bên cạnh chọc nhẹ vào ông ấy.

“Được được, ngài Bùi, tôi sẽ kiểm tra cho vị tiểu thư này ngay!”

Lấy từng món từ trong hộp thuốc ra, ống tiêm trong suốt được giơ lên trong không trung,

“Ngài Bùi, tôi cần lấy máu của tiểu thư này để kiểm tra, xét nghiệm nồng độ ethanol và glucose trong máu.”

Bùi Hành gật đầu.

Một giọng nói mềm mại vang lên, khẽ lẩm bẩm:

“Tiêm.”

Bùi Hành quay đầu, trong mắt mang theo nụ cười nhẹ, xoa đầu cô gái nhỏ, dịu dàng nói:

“Rất nhanh sẽ xong, không đau đâu.”

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, từng chữ một nhắc lại theo anh,

“Không đau đâu.”

Cô mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn tay mình bị nắm lấy, rồi nhìn bác sĩ cầm ống tiêm tiến lại gần.

Cô lắc đầu, quay về phía Bùi Hành, nghiêm túc nói:

“Tiêm cho anh.”

Người đàn ông bật cười, dỗ dành cô giải thích:

“Không phải tiêm cho anh, là tiêm cho em—”

Cô gái nhỏ chớp mắt, chậm rãi nhắc lại nửa câu sau, rất kiên quyết:

“Tiêm cho anh!”

Người đàn ông có chút bất đắc dĩ xoa đầu cô, anh chưa bao giờ nghĩ rằng cô tiên nhỏ xuất hiện trong giấc mơ của mình khi say rượu lại đáng yêu và cố chấp như thế này.

Hoàn toàn khác biệt so với dáng vẻ dịu dàng của ngày hôm qua.

Lúc này, khi đã uống rượu say, cô càng trở nên đáng yêu hơn, như đã loại bỏ hết mọi phòng bị, muốn khóc thì khóc, muốn gây rối thì gây rối.

Cô còn nhẹ nhàng cãi lại anh.

Bùi Hành không tranh cãi với cô, anh bế cô vào lòng, nhẹ nhàng ép đầu cô xuống vai mình.

Không nhìn thấy nữa, cô sẽ không sợ tiêm.

Bông gòn thấm cồn nhẹ nhàng lau lên mạch máu, kim tiêm mảnh khảnh đâm vào mạch máu, máu đỏ tươi từ từ chảy vào ống tiêm.

Khuôn mặt mềm mại của cô dán vào vai anh, động tác rất ngoan ngoãn, không hề nhúc nhích.

Chỉ là tiếng nói đột nhiên vang lên có chút nghi hoặc, giọng điệu chậm rãi, dường như rất không hiểu,

“Có hơi đau một chút…”

Bàn tay lớn của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy cô, vô cùng kiên nhẫn an ủi cô,

“Không đau đâu.”

“Đây là đang tiêm cho anh mà, làm sao mà Yểu Yểu lại đau được?”

Đầu nhỏ gối lên vai anh khẽ gật gù, dường như bị lời giải thích này thuyết phục, cứ ngoan ngoãn nằm đó, không hề giãy giụa.

Hơi thở ngọt ngào nhẹ nhàng đều đặn, như từng đợt quét qua cổ Bùi Hành.

Người đàn ông có vẻ ngoài tuấn tú giả vờ không cảm thấy gì, bề ngoài trông bình tĩnh và lạnh lùng, nhưng thực ra hơi thở đã không tự chủ được mà chậm lại.

Khi máu đã được lấy xong, người gối trên vai anh không nói gì thêm.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cô đã ngủ thϊếp đi.

Hàng mi dài cong dày phủ xuống, tạo thành một vùng bóng đen rộng.

Da trắng như tuyết, môi đỏ như son, khuôn mặt ngủ say ngọt ngào.

Cô cứ thế gối trong lòng anh, không một chút phòng bị.

Ngay cả động tác má trắng mềm mại dán lên ngực anh cũng ngoan đến không thể tả.

Nhõng nhẽo và quyến luyến, xinh đẹp và yếu đuối.

Rõ ràng đã bị rồng dữ tha vào tòa lâu đài cổ, nằm trên đống vàng bạc châu báu, nhưng lại hoàn toàn không hay biết.

Cô hoàn toàn không biết người đang ôm cô vào lòng lúc này có bao nhiêu ý nghĩ xấu xa và đáng sợ với cô.

Những lời đó nếu nói ra miệng, e rằng sẽ dọa đến nỗi bảo bối Yểu Yểu của anh sẽ khϊếp sợ…

Bùi Hành lười biếng nhấc mí mắt lên, thu lại dòng suy nghĩ.