Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Lão Cũng Không Quỳ Bàn Phím

Chương 6: Đại vương mèo đen

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Bán Hạ Lương Lương

Editor: Đình

Khúc Tố và ma nam không ở khách sạn lâu.

Vì yêu cầu đội trang trí sửa phòng ngủ ở hậu viện trước, hơn nữa cũng không cần sơn lại, phí thời gian chờ, chỉ còn một tấm lót sàn nhà Khúc Tố cũng thêm tiền, yêu cầu nhanh chóng hoàn thành.

Cho nên có tương đối nhiều người làm việc, một phòng ngủ và sàn nhà chỉ trong hai ngày đã chuẩn bị tốt, lại cần một buổi sáng để chuyển đồ dùng của cô vào, phòng ngủ coi như đã sửa xong.

Sau khi Khúc Tố nhận được thông báo liền trực tiếp trở về.

Cô ở khách sạn một hai ngày còn được, ở nhiều thì không tốt lắm, tóm lại âm khí đối với cơ thể người không có gì tốt.

Còn việc sửa tiền viện và phòng đọc sách, khi đội trang trí làm cũng không ảnh hưởng cô nghỉ ngơi.

Ma nam đương nhiên cũng ở cùng cô, chỉ là trên đường đi bị cây đào ngoài đạo quan hấp dẫn.

Cây đào ở lối vào đạo quan nở vô cùng đẹp, đặc biệt khi so với sắc xanh của đạo quan càng diễm lệ bắt mắt, khiến người ta luyến tiếc rời mắt.

Càng kì lạ là trên thân cây thô điểm xuyết từng giọt lệ đỏ, âm khí nồng đậm bao trùm trên giọt lệ.

Đối với con người xem ra sẽ có chút kì lạ, nhưng đối với ma thì khác.

Ma nam nhìn trong chốc lát, thu những giọt lệ kia lên, ống tay áo to rộng bay lên theo gió, lộ ra một đoạn cổ tay màu ngọc tự nhiên, giống như sáng lên.

Anh cầm lấy một viên nếm thử. Cảm nhận được lượng âm khí trong cơ thể mình, Cảnh Ngọc trầm ngâm.

... Điểm mấu chốt của anh giống như khác xa biểu hiện bên ngoài, ăn thêm chắc cũng không có vấn đề gì.

Trạng thái hiện tại của anh là... Đã từng là cái bình to chứa đầy nước, nhưng bây giờ nước bên trong không biết tại sao lại khô cạn, mà thứ này chính là đồ vật chứa đầy nước. (ý nói giọt lệ, mình nghĩ vậy)

Nếu để những con ma khác ăn có lẽ sẽ phát nổ, nhưng đối với anh mà nói lại phù hợp.

****

"Khúc tiểu thư, cô thấy thế nào..." Người dẫn đầu đội trang trí không nhịn được liếc nhìn bóng lưng của cô, sau khi nhìn qua cảm thấy có lẽ mình bị lây bệnh thiểu năng trí tuệ của cấp dưới, tối qua được cậu ta phân tích mèo đen đạo quan gì đó, thật đúng là mất não...

Suy nghĩ trong đầu người dẫn đầu bách chuyển thiên hồi nhưng tươi cười trên mặt không thể bắt bẻ, chân thành mà nhiệt tình, "Nếu có chỗ nào không hài lòng cô cứ nói, chúng tôi sẽ sửa."

Khúc Tố bỏ qua ánh mắt của anh ta, đánh giá phòng trong, gật đầu, "Không có gì không hài lòng."

Mèo đen thấy cô trở về, không biết từ chỗ nào trên tường nhảy xuống, bước đi như mèo con, rụt rè kêu meo.

Nó giữ nhà không tồi nha ~

Khúc Tố bế nó từ dưới đất lên, không biểu tình vuốt lông mèo, lấy ra một bao cá khô nhỏ, "Khen thưởng."

Thật ra cô rất thích loại sinh vật này, chỉ tiếc lúc trước không thể nuôi, loại không sợ âm khí này thật không tồi.

Râu của mèo đen giật giật, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục, cố gắng duy trì dáng vẻ Đại vương mèo đen của mình, cúi đầu ăn cá khô nhỏ.

Nhìn một màn người và mèo hài hòa trước mặt, người dẫn đầu đội trang trí vui mừng, thầm mắng cấp dưới một lần nữa.

... Một màn ấm áp như vậy, quỷ dị chỗ nào???

Sau này nếu lại tin chuyện ma quỷ của cấp dưới, anh sẽ sửa họ tên của mình thành ngu ngốc.

Nhưng mà... Lời nói trong lòng anh ta còn chưa nói xong đã bị tiếng kêu thê lương của mèo đen dọa sợ đến mức tay run lên.

Chuyện, chuyện gì xảy ra vậy?

Chỉ thấy mèo con đang vui vẻ ăn các khô đột nhiên đứng dậy, lông mèo đen dựng lên, trong cổ họng phát ra tiếng ùng ục, kêu thê lương về phía sau lưng anh ta.

Về phía sau lưng anh ta...

Sau lưng anh ta...

Sau lưng...

Người dẫn đầu đội trang trí sắp khóc rồi, cơ thể cứng đờ từng chút một, nghe... nghe nói mèo... mèo đen thông linh...

Cảnh Ngọc nâng kẹo hoa đào mình tìm được qua, "Tố Tố, cô xem tôi tìm được cái gì này..."

Sau đó dừng lại, liếc mắt nhìn con mèo ngu ngốc trọc lông trên mặt đất đang muốn lao đến đánh nhau với anh, nhẹ giọng dò hỏi, "Con mèo này là..."

Chúa xấu xí!

Vừa nhìn là biết đó là nam!

Mèo đen cảm thấy một cỗ lạnh lẽo xông đến với nó, nó nhìn ma nam rõ ràng đang mỉm cười, trực giác không ngừng báo nguy, nguy hiểm! Nguy hiểm! Rất nguy hiểm!

Ma nam trước mặt tuyệt đối không có ý tốt với Đại vương mèo đen nó!!

Nói không chừng là mơ ước cá khô nhỏ của nó!!

Thân thể Đại vương mèo cong lên, mắng chính mình, bên cạnh nó có loài người mà, còn sợ một tên cô hồn dã quỷ ngoại lai như anh ta à?

Ý cười của Cảnh Ngọc không giảm nhưng ánh mắt tối lại.

... Không phải bổn vương ghen, nhưng thứ này thật sự hơi xấu, chướng mắt.

Tia lửa không thể giải thích hừng hực cháy lên, mắt thấy một mèo một ma chèn ép nhau, sắp xảy ra một cuộc đại chiến thế kỉ...

Khúc Tố nhìn người dẫn đầu đội trang trí đã đóng băng, cuối cùng vẫn không dám kí©h thí©ɧ anh ta, lỡ đâu lát nữa có người ngất xỉu càng phiền toái.

Khúc Tố duỗi tay bế con mèo sắp phát nổ đi vào phòng ngủ, "Đừng nháo, đi vào với tôi."

Lời này nghe giống như nói với con mèo trong lòng cô, cũng không nhìn ra cái gì.

Chờ người trước mặt biến mất, người dẫn đầu đội trang trí mới dám cẩn thận quay đầu, khô khan tự an ủi mình, "... Quả, quả nhiên là đùa mà."

Tuy nói như vậy nhưng bước chân người dẫn đầu càng lúc càng nhanh, cuối cùng trực tiếp chạy đi.

... Vèo vèo.

****

Bởi vì có Khúc Tố hòa giải, mèo đen quay người, đưa mông về phía con ma kia ăn cá khô nhỏ của mình.

Ma nam mỉm cười ôn hòa, như là khinh thường so đo với mèo đen, đi đến trước sô pha ngồi xuống.

... Anh mất trí nhớ chứ không thiểu năng trí tuệ, không thèm so đo với một con mèo.

... Rõ ràng anh vốn không nhìn thấy sô pha.

Sau đó... Không biết chuyện gì xảy ra mà ngã xuống sô pha mèo đen: Meo meo!

Em gái anh! Nói không so đo mà?!

Nếu Đại vương mèo đen nó có thể đánh thắng được, nhất định sẽ khiến con ma này thành quả bóng, trước tiên sẽ cắn, cuối cùng là cào thành từng mảnh.

Ma nam mặc kệ con mèo đen cáu kỉnh, giống như không có chuyện gì xảy ra cầm một viên kẹo, hiến vật quý hỏi Khúc Tố: "Tố Tố, cái này ăn rất ngon, cô muốn nếm thử không?"

Khúc Tố nhìn món đồ trong tay anh, rất nhanh đã nhận ra đó là tinh hoa do cây đào hình thành gỗ ma, cô lắc đầu, "Anh ăn đi."

Loại này ma nam có thể ăn nhưng cô không ăn được. Thể chất của cô cho dù hơi khác nhưng cũng không đến mức có thể trực tiếp ăn những thứ này.

Cảnh Ngọc cũng không ép, đánh giá căn phòng, "Đây là nơi sau này chúng ta ở sao?"

Ừm, anh vừa nhìn qua, đồ vật trên cây đào kia ở rừng hoa đào có rất nhiều.

Rảnh thì xuống đó lấy một ít.

Gỗ ma là thứ ma bọn họ cũng động đến được, rảnh rỗi cũng phải đi làm một bộ, giống như một cái giường lớn.

Đương nhiên... Cảnh Ngọc cúi đầu nhìn tay trong suốt của mình, anh có thể cảm nhận được cơ thể của mình còn ở vị trí nào đó dưới lòng đất.

Việc cấp bách là tu luyện đến cảnh giới nào đó rồi đi lấy cơ thể của mình.

Khúc ca ngáp một tiếng đi đến ghế sô pha, lười biếng lấy một quyển sách, ừ một tiếng, "... Là tôi, không phải chúng ta."

Cảnh Ngọc giống như không nghe thấy những lời này, không chớp mắt làm nũng, "Tôi đẹp trai như vậy, cô bỏ tôi ở một mình được sao?!"

Khúc Tố, "Bỏ được, cầu mà không được."

Cảnh Ngọc: "... QAQ"

Sách trong tay cô cầm rất sạch, nhìn qua chắc là một bản trích dẫn tiêu bản, bên trên chỉ có vài dòng chú thích, điểm ra những nơi cần chú ý.

Đầu tiên là giới thiệu một chút về Đạo gia, ví dụ như trong tu luyện của Đạo gia, trước tiên tu "Nhân đạo" sau đó tu "Địa đạo" và cuối cùng tu "Thiên đạo"; quá trình tu đạo truyền thống thật ra cũng chỉ có ba giai đoạn: Luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa thần, luyện thần còn hư vô.

Đây là cảnh giới, tiếp theo còn có pháp môn, như là các môn phái khác mỗi nơi am hiểu bùa chú, trận pháp, phong thủy, Trung Mao Sơn am hiểu nhất là bói toán...

Ma nam rất có chừng mực, nhìn Khúc Tố bắt đầu đọc sách suy nghĩ, bay đến rừng hoa đào đi, chuẩn bị nói chuyện với mọi người, lấy thêm ít đồ ăn vặt.

"Đến đây, chúng ta đi cùng đi." Ma nam làm như không có chuyện gì xảy ra che kín miệng mèo đen, "Đi ngắm cảnh giải sầu."

Meo!! Mèo đen vội vàng liều mạng bám vào cái thảm, không đi! Đại vương mèo đen không đi!!

Đi nhất định sẽ chết mèo!!

Ma nam chớp chớp mắt, "Đại Hắc đừng kích động, chúng ta lập tức rời đi..."

Không lâu sau bên ngoài đạo quan, một tiếng mèo kêu thê lương vang lên.

Người dẫn đầu đang bò trên nóc nhà tiền viện run run, niệm nam mô a di đà phật, nghe nhầm, nhất định là anh nghe nhầm.

Nhân viên bên cạnh anh ta nhẫn nhịn, "Quản đốc, đây là đạo quan."

Cầu Phật Tổ phù hộ là vô dụng.

Người dẫn đầu: "..."

——-

Khúc Tố không chú ý đến động tĩnh bên ngoài mà suy nghĩ những thứ cô vừa nhìn thấy trên sách.

Theo lí mà nói âm dương sinh ra vạn vật, khi nắm giữ âm khí đến cực điểm thì thứ chứa nó sẽ tự phá hủy. Trung Mao Sơn bọn họ hẳn là rất lợi hại nhưng trên thực tế trong sách ghi lại, pháp môn người Trung Mao Sơn tinh thông chỉ có chạy trốn.

Bùa chú? Trận pháp? Nhập môn bình thường còn có thể, nhưng nếu sâu hơn một chút... Đó là gì?

Bói toán cộng với kĩ năng chạy trốn, mỗi lần có chuyện gì, lão nhân chạy ở đằng trước không cần đoán cũng biết là người Trung Mao Sơn.

Xem phần chú thích, người Trung Mao Sơn còn cho đây là vinh.

Khúc Tố không xem phần dưới, phần tu luyện không liên quan đến cô, thật ra cô cảm thấy rất hứng thú với phong thủy và bùa chú.

Về mặt phong thủy... Chỉ cần một đôi mắt âm dương cùng với linh khí, đúng là cô không thể tu luyện linh khí, không có duyên với linh khí nhưng cơ thể cô có âm khí, không biết âm khí có thể dùng không.

Mà vẽ bùa thì không cần dùng đến linh khí.

Khúc Tố nghĩ đến lập tức làm luôn, tìm mấy quyển sách có liên quan đến phong thủy bùa chú.

Đầu tiên là dùng mực nước vẽ, chờ lúc cảm thấy mình luyện tập xong rồi, điều chỉnh tỉ lệ chu sa trên sách, mở lá bùa ra, dưới ngòi bút có thần vẽ liền mạch lưu loát.

Ánh sáng lóe trên lá bùa rồi lại trở nên yên tĩnh.

*****

Khi Khúc Tố đang trầm mê với vẽ bùa, Cảnh Ngọc cũng không nhàn rỗi.

Tháng này, ma ở rừng hoa đào bọn họ cảm thấy rất muốn khóc.

Rất muốn khóc.

Lúc đầu bọn họ cảm thấy có thể ở lại rừng hoa đào rất tốt, đủ âm khí, nơi ở đẹp, còn có đủ loại đồng bọn lớn nhỏ, ngẫu nhiên còn có loài người cho bọn họ trêu đùa, loại ngày thần tiên như thế này sao có thể không tốt.

Loài người ở đạo quan thay đổi bọn họ cũng không để ý, suy cho cùng cơ thể người Trung Mao Sơn đều là âm khí, đổi ai đến cũng không thiếu được âm khí cho rừng hoa đào...

Nhưng... Nếu sớm biết, nếu sớm biết rằng có ngày như vậy, cho dù bọn họ phải khóc lóc nỉ non cũng không để lão đạo sĩ kia đi.

Một đám ma nhìn từng viên tinh hoa gỗ ma bị ma nam kia lấy đi, một viên cũng không chừa lại, đau lòng đến mức hận không thể ngã xuống đất.

Thật ra thời điểm ma nam và một con mèo tiến vào bọn họ cũng chưa để ý.

Dù sao bọn họ cũng đã sống ở đây một hai trăm năm, nói về tu vi, mấy ma nhỏ bên ngoài có thể không hơn ma nam này nhưng mấy con ma già đã chiếm cứ vòng trong này mấy trăm năm lại hoàn toàn không để anh ta vào mắt.

... Tu vi hai bên chênh lệch thật sự không đáng nhắc đến?

Hơn nữa, nghe nói ma nam này tính tình khá tốt?

Nhưng mà...

Nhưng mà ai mẹ nó biết, đây là quái vật từ đâu đến vậy? Tại sao có thể ăn tinh hoa gỗ ma!!

Đợi bọn họ phản ứng lại thì sức mạnh của ma nam tăng lên nhanh chóng, một cái tát đã tát họ từ địa đầu xà thành cá chạch nhỏ...

Ngay cả con mèo trọc lông trong tay ma nam cũng có thể dẫm chân lên đầu bọn họ.

Một đám ma ở rừng hoa đào dựng ngón giữa rống giận: Ông trời bất công!!

Rõ ràng ma nam này cũng trong suốt, tại sao bọn họ ăn tinh hoa gỗ ma thì văng ra mà anh ta ăn lại hấp thu?!

Cảnh Ngọc đánh một cái tát, nhướng mi, ngữ khí bình đạm không phù hợp với động tác tiện tay của anh, "Ta thấy hơi ồn, các ngươi có thấy vậy không."

Một đám ma nháy mắt yên lặng như gà, cung kính phục sát đất: "Đúng vậy, chúng tôi cũng thấy vậy."

———–

Tác giả có lời muốn nói:

Chúng ma rừng hoa đào: Chúng tôi không sợ, chúng tôi chỉ thức thời.

# Đại lão lúc tu vi thấp cũng vẫn là đại lão #

Ngày mai sẽ tiếp tục thay đổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »