- Donna -
Triệu Thiên Minh gật đầu có lệ, thuần thục đem tất cả đồ đạc trên người mình giao nộp cho lão sư kiểm tra bên cạnh, sau đó lấy hai cái trang bị đeo tay trong hộp đựng trên bàn, thuận tay đưa một cái cho Bạch Chu Chu.
“Được rồi, lên phi thuyền đi.” Lão sư kiểm tra lại một lần kĩ càng, sau đó đem đồ vật niêm phong lại, nói với hai người.
“Cảm ơn lão sư.” Bạch Chu Chu cười lễ phép với lão sư, sau đó theo Triệu Thiên Minh đi về hướng phi thuyền.
Không gian bên trong phi thuyền này rất nhỏ, chỉ đặt năm cái ghế dựa và một cái bàn nhỏ đã chật kín.
“Khoảng mười phút nữa chúng ta sẽ tới.” Triệu Thiên Minh tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống, cầm lấy tấm thẻ trên bàn lơ đãng nhìn thoáng qua, rồi đưa cho Bạch Chu Chu.
“Cô xem, lúc trước ta nói quy trình kiểm tra với cô giống nhau như đúc.”
Bạch Chu Chu tiếp nhận tấm thẻ.
Triệu Thiên Minh thật sự không có lừa cô, đúng là bắt dị thú.
Chỉ cần bắt được hai con dị thú tư chất trung cấp trở lên sẽ được vào lớp A.
“Chủ tinh cũng có dị thú sao?” Bạch Chu Chu ngồi xuống ở cái ghế cách xa Triệu Thiên Minh và hỏi.
“Không có, chúng ta đi đến tinh cầu chuyên dùng để huấn luyện tân sinh thuộc Học Viện Lam Hải - Lam Hải Tân Tinh.” Triệu Thiên Minh tựa lưng vào ghế, thở phào nhẹ nhõm nói: “Phi thuyền sẽ đáp xuống ngẫu nhiên. Họ sẽ thả chúng ta xuống một nơi bất kỳ trên tinh cầu, sau khi đi xuống, trước hết hãy quan sát hoàn cảnh xung quanh, cô nghe theo tôi chỉ huy.” Anh chàng liếc mắt nhìn Bạch Chu Chu đang ngồi ở phía xa, thái độ kiêu ngạo có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
“Dù sao đi nữa, đến lúc đó việc bắt dị thú cứ để tôi đi, đừng thêm phiền cho tôi với cái thân hình tay nhỏ chân ngắn của cô.”
Bạch Chu Chu gật đầu, có chút không phục.
Còn chưa biết là ai thêm phiền đâu.
- - -
Hai mươi phút sau…
Một người lấp lánh ánh sáng màu xanh, người cắm đầy lá cây từ trong rừng nhảy ra.
Thân hình đó nhanh chóng di chuyển ra sau một cây đại thụ to lớn, sau khi che dấu hình thể của mình đằng sau những thực vật um tùm, cảnh giác nhìn xung quanh rồi thuần thục vẫy vẫy tay ra hiệu với phía sau lưng.
“Ra ngoài đi, an toàn.”
“Nơi này địa hình hiểm trở, dễ ẩn nấp, xung quanh thảm thực vật rậm rạp trợ giúp, không dễ bị dị thú phát hiện, chúng ta ở đây mai phục, chờ dị thú xuất hiện, liền đánh lén nó.”
“Được.” Bạch Chu Chu bỏ dây leo mà cô thu được trên những cây đại thụ dọc đường đi qua trên vai xuống, bất lực nhìn Triệu Thiên Minh đang chơi một mình vô cùng vui vẻ, chậm rì rì đi tới bên cạnh hắn.
“Cô như thế nào mà một chút ý thức an toàn cũng không có, cứ như vậy mà bại lộ ra ngoài.” Triệu Thiên Minh cau mày khiển trách nói.
“Làm sao tôi lại tìm được đồng đội như cô chứ?”
“Vậy giờ chúng ta giờ cùng nhau phân tích.” Bạch Chu Chu ngồi xuống tảng đá bên cạnh gốc cây, vui vẻ thoải mái dùng dây leo đan một cái túi lưới.
Khi nãy vừa đáp xuống đất, cô liền trèo lên ngọn cây cao nhất quan sát, ngoại trừ một anh chàng đang hăng hái biểu diễn, xung quanh đây cũng không có ai khác.
Kể từ khi cô xuyên đến thế giới này, năm giác quan của cô cũng đặc biệt nhạy bén hơn, hơn nữa cô đã chiến đấu với dị thú và trùng tộc quanh năm, vì vậy bản năng cô chưa bao giờ phán đoán sai lầm.
"Xung quanh đây thật sự không có dị thú cường đại nào."
“Tại sao không, cô xem phía trước kìa, cái bụi cây có loại quả màu đỏ kia, được gọi là quả bổn thanh, là loại quả mà mào* dị thú thích nhất, chung quanh đây chắc chắn có mào* dị thú cường đại.”
*: Ở đây ý chỉ dị thú thuộc họ gà. [Mồng hay mào là phần thịt nằm trên đỉnh đầu gà có màu đỏ, đây là một cấu trúc cơ thể đặc trưng của một số loài điểu cầm trong bộ Gà (Galliformes) như gà rừng, gà nhà, gà tây, trĩ, chúng có phổ biến ở các giống gà nên được gọi là mồng gà hay mào gà.]
Bạch Chu Chu đầy hứng thú nhìn qua phương hướng mà hắn đang chỉ.
Cách đó không xa, có bụi cây thấp có quả màu đỏ đầy cả bụi, những quả này to cỡ đầu ngón tay cái, da nhẵn nhụi, dưới ánh mặt trời trong thật lóng lánh quyến rũ.
“Trái cây màu đỏ!” Bạch Chu Chu trong nháy mắt lấy lại tinh thần.
Trên hoang tinh, loại trái cây này chu kỳ sinh trưởng ngắn, sản lượng cực ít, bởi vậy nên rất khó có được. Này cũng quá may mắn đi!
Bạch Chu Chu đứng dậy, đặt dây leo trong tay xuống đất, chuẩn bị chạy lại đó hái hai chùm.
Cùng lúc đó, hai con dị thú ngoại hình giống như gà cao nửa người từ bên kia nhanh chóng lao tới bụi cây bổn thanh. Chúng có cái mào màu đỏ rực, khắp cơ thể là lông chim màu xanh lơ (giữa xanh biển và xanh lá) , một vài chiếc lông dài dựng đứng ở cổ, trên móng vuốt và mỏ sắt nhọn ánh lên màu kim loại.
Bạch Chu Chu: “!!!”
Trái cây màu đỏ của cô!!
“Cô xem, tôi nói sẽ có mào dị thú gần đây, đừng nhìn bọn nó lớn lên không to lớn, nhưng cũng là phi thường hung hãn, móng vuốt cùng mỏ nhọn đều là kim loại hàng thật giá thật, đặc biệt sắc bén.”
“Cô ở chỗ này trốn cho kĩ, tôi đi xem có bắt được một con mang về hay không.”
“Bất quá cô cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều, rốt cuộc loại dị thú này rất linh hoạt.” Triệu Thiên Minh chỉ vào phương hướng phía trước đối với Bạch Chu Chu phân tích, vẻ mặt nghiêm túc. Lời còn chưa dứt, liền thấy Bạch Chu Chu đột nhiên xuất hiện ở phía trước, dứt khoát lưu loát cho hai con dị thú một cước đá bay.
Hai con dị thú kêu thảm thiết một tiếng, bay ra xa vài mét, cũng không quay đầu lại mà chạy trốn mất dạng.
Triệu Thiên Minh: “......”
Sau khi đá văng hai con dị thú nhỏ đi, Bạch Chu Chu nhặt hai phiến lá lớn trên một cái cây gần đó, cuốn lại thành hình cái phễu rồi kẹp trong khủy tay, bắt đầu hái trái cây.
Không biết có phải do khí hậu hay không mà trái cây ở đây to hơn ở hoang tinh rất nhiều, trái nào cũng tròn trĩnh đầy đặn.
Bạch Chu Chu nếm thử một cái, răng cắn xuống, nước quả chua ngọt tràn ngập trong khoang miệng. Đúng rồi, đúng là hương vị này.
Trong khi Bạch Chu Chu đang ngân nga và chọn lựa chiến lợi phẩm của mình, cuối cùng Triệu Thiên Minh cũng đã hoàn hồn sau cú sốc.
Kỳ thật, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hành động đem dị thú đá bay dễ dàng như vậy chỉ thực hiện được bởi một người đã trải qua huấn luyện.
Triệu Thiên Minh nhìn tóc đuôi ngựa đang đung đưa trước mắt mình. Tay phải vô thức vuốt cằm.
Nếu vừa rồi người làm cái hành động kia chính là hắn, kỳ thật cũng có thể có khả đá bay hai con dị thú.
Rốt cuộc lúc đó hai con dị thú kia cũng không chú ý có động vật khác gần đó hay không.
Độ khó của việc đuổi hai con mào dị thú kia thấp hơn nhiều so với việc bắt chúng lại, Bạch Chu Chu đuổi chúng đi trước chắc chắn là vì cô ta cảm thấy không có khả năng bắt được chúng.
Đúng rồi, chắc chắn là vậy.
Sau khi cố gắng tẩy não bản thân, vẻ mặt của Triệu Thiên Minh lại một lần nữa kiêu ngạo.
“Không phải tôi nói với cô là nhiệm vụ của chúng ta ở đây để bắt dị thú à?”
“Hả?”
Bạch Chu Chu ôm một túi lớn chứa đầy trái bổn thanh mà cô hái được, hài lòng định quay lại chỗ ngồi tiếp tục đan túi lưới của mình, mới vừa quay người lại liền nghe thấy giọng nói bất mãn của Triệu Thiên Minh.
Bạch Chu Chu cúi đầu nhìn.
Không biết từ lúc nào mà Triệu Thiên Minh đã đội cho mình một cái mũ làm từ lá cây, trên đầu một mảng xanh lá, hai tay ôm ngực ngồi trên mặt đất bất mãn nhìn cô.
Người này lại đang làm gì nữa vậy?