Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Lão Cơ Giáp Cảm Thấy Mình Chỉ Là Người Thường

Chương 5: Nguyên soái tiền nhiệm

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Donna -

— Về những nhân vật có sức ảnh hưởng trong học viện được chú ý vào ngày đầu tiên trong học kỳ mới—

Phía dưới rõ ràng là một video quay lén vì nó khá mờ nhưng lại quay từ góc chính diện, là đoạn thời gian mà Vệ Giản đưa Triệu Thiên Minh vào khoang điều khiển.

Bạch Chu Chu vốn tưởng rằng nhân vật phong vân được nói đến chính là Vệ Giản, hưng phấn nhấp vào xem, sau đó mới phát hiện, cô nhầm vai chính.

“Bạn học Triệu Thiên Minh này, cũng là một nhân tài nha.”

Bạch Chu Chu nhìn bài đăng này, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Triệu Thiên Minh, một sinh viên huyền thoại ở học viện Lam Hải, cực kì nhiệt tình đối với việc đi học của mình, không bao giờ đến muộn hay về sớm, cực cực khổ khổ trong một năm học đầu tiên nhưng tính chỉ lại là con số âm, chạy đến tìm lão sư để hối lộ thì vừa lúc bị hiệu trưởng bắt được, lúc tìm hiệu trưởng để xin lỗi thì trượt chân đâm vào hiệu trưởng làm ông ta ngã xuống hồ nước…

Cuối cùng bị lưu ban hai năm. Nhập học năm thứ ba rồi nhưng vẫn tính là tân sinh năm nhất.

Thằng nhóc này, đủ xui xẻo.

Không đợi Bạch Chu Chu xem xong hết “chiến tích” của Triệu Thiên Minh thì phi thuyền đã đáp đất.

Xung quanh dần trở nên ồn ào trở lại.

Bạch Chu Chu quay đầu nhìn về phía sau, các học viên lần lượt sôi nổi đứng dậy, kích động đi đến cửa.

“Sao lại đến nhanh như vậy?”

Bạch Chu Chu đợi trong chốc lát, chờ cửa ra vào không còn chen chúc nữa, mới cởi bỏ đai an toàn đứng lên.

“Bạn học Bạch Chu Chu.”

Giọng nói lãnh đạm của Vệ Giản vang lên sau lưng.

Bạch Chu Chu lập tức quay lại.

“Học trưởng, có chuyện gì sao?”

Vệ Giản đi hai bước đến trước mặt cô, vươn tay phải ra. Bàn tay này sạch sẽ thon dài, khớp xương rõ ràng, trên đó không có bất kỳ dấu vết nào, ngược lại càng nhìn càng xinh đẹp, đẹp không tì vết.

Thật là một bàn tay đẹp!

Ánh mắt của cô không tự chủ được dừng lại vài giây trên bàn tay của Vệ Giản sau đó lặng lẽ lau lau bàn tay nhỏ của mình lên quần áo rồi đưa tay ra và bắt tay.

Thu tay về, Bạch Chu Chu nhìn Vệ Giản vẫn duy trì động tác giơ tay ra thì trong mắt hiện lên tia nghi hoặc.

“Học trưởng?”

“Thêm bạn tốt.”

Vệ Giản hơi cúi đầu, thấy cô còn chưa kịp phản ứng, hắn hơi hơi dịch chuyển tay, đem quang não đang đeo trên cổ tay toàn bộ bày ra trước mắt Bạch Chu Chu.

Bạch Chu Chu nhất thời cảm thấy một luồng hơi nóng chạy thẳng lên đầu cô, chớp chớp mắt, vội vàng đem quang não của mình đưa ra.

“Sau này có việc gì thì có thể trực tiếp liên hệ tôi.”

“Đi thôi.”

Vệ Giản tiến lên một bước, hơi hếch cằm về hướng của, ra hiệu cho Bạch Chu Chu đi theo.

Bạch Chu Chu có chút hoảng hốt xoay người.

Ở phía sau hai người, Triệu Thiên Minh còn chưa kịp đi ra ngoài, nhìn bóng lưng hai người phía trước, hắn kinh ngạc suýt rớt tròng mắt ra ngoài.

Hắn hiện tại hiểu được tại sao mình bị bắt đứng trong khoang điều khiển.

Cũng không biết ai lại truyền cái lời đồn nhảm học trưởng Vệ Giản là máy móc lãnh khốc vô tình nữa.

Đều là lừa đảo!!!!!

Trong lúc Triệu Thiên Minh đang phàn nàn về số phận xui xẻo của mình thì Bạch Chu Chu đã đi tới cửa phi thuyền.

Học Viện Hải Lam là một học viện quân sự cổ lịch sử lâu đời, diện tích học viện rộng lớn, chỉ riêng cổng và tường đã cao hơn mười mét, từ bên ngoài nhìn qua thật sự là nguy nga đồ sộ.

Trên khoảng trống trước cửa học viện là một pho tượng to lớn lặng lẽ đứng yên, khiến những con người đang đi qua bên cạnh trông thật nhỏ bé.

“ Đó là từng là học viên của Học Viện Hải Lam - cựu nguyên soái của liên bang.”

Vệ Giản đúng bên cạnh Bạch Chu Chu, bình tĩnh quan sát phản ứng của cô, nếu giọng nói đó thật sự là người đó thì Bạch Chu Chu không thể giữ vững thần sắc trên mặt.

Nhưng thật đáng tiếc,biểu cảm của Bạch Chu Chu giống như những người lần đầu tiên thấy bức tượng này.

Vệ Giản không bỏ cuộc, tiếp tục nói: “ Lý Tại Dã nguyên soái đã từng chỉ huy hơn 500 trận chiến trong thời kỳ đen tối của liên bang, và đem trùng tộc đánh lui về nửa kia lãnh thổ của tinh hệ, vì vậy liên bang mới có thể phồn vinh như bây giờ. Ông ấy là người hùng đứng đầu của liên bang.”

Bạch Chu Chu đang ngẩng đầu nhìn pho tượng hùng vĩ đáng kinh ngạc trước mặt, khi nghe thấy những lời này, cô vô thức quay đầu lại nhìn Vệ Giản và không ngoài ý muốn bắt gặp ánh mắt của anh.

“Thật lợi hại.” Bạch Chu Chu di dời tầm mắt, cảm thán.

Xác thật là một người hùng vĩ đại, trách không được, được điêu khắc một bức tượng lớn như vậy.

Cái pho tượng này thật sự quá cao lớn, từ góc nhìn của cô căn bản là không nhìn tới được mặt của bức tượng, chỉ có thể thấy được dáng người đĩnh bạc kiên cố trong bộ quân trang gọn gàng.

“Ông là người hùng, là thần tượng của tôi, nhưng ông ấy đột nhiên biến mất vào mười năm trước.”

Vệ Giản mím môi, nhìn biểu cảm của Bạch Chu Chu trước sau như một thì không tiếp tục cái đề tài này nữa.

Hắn luôn lấy nguyên soái Lý Tại Dã làm hình mẫu lý tưởng mà phát triển, hắn học tập chiến lược chiến đấu, kỹ thuật điều khiển cơ giáp của ông và mọi thứ về ông, nhưng hắn chỉ được nhìn thấy ông qua video.

Không thể không nói, vẫn là có chút tiếc nuối.

Lúc này, trước công đã có không ít người chú ý tới hai người bọn họ, xung quanh càng ngày càng nhiều người. Tuy nhiên, dựa theo hình tượng của Vệ Giản ở học viện cũng không có nhiều người dám đến gần.

Đột nhiên, Vệ Giản ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, liếc nhìn tân sinh viên mới đang trốn dưới gốc cây định lén chụp hình với ánh mắt cảnh cáo.

Mấy tân sinh đột nhiên thông qua màn ảnh của quang não bắt gặp ánh mắt của Vệ Giản, nhất thời dựng tóc gáy, lập tức theo bản năng tắc quang não, lặng lẽ chuồn đi.

“Đi báo cáo.”

Vệ Giản lùi lại nửa bước, lưng thẳng tắp, giống như tùng bách đứng giữa trời đông lạnh giá.

“Ồ, được, học trưởng tạm biệt.”

Bạch Chu Chu vẫy tay mỉm cười với Vệ Giản, đi về hàng dài đang đợi báo cáo của tân sinh viên.

Sau khi đi được khoảng mười mét, Bạch Chu Chu quay lại lần nữa, nhìn thấy Vệ Giản vẫn còn đứng đó, ngần đầu nhìn chằm chằm bức tượng.

Vẫn là vẻ ngoài lạnh lùng và mạnh mẽ đó, nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy được chút cô đơn từ dáng người đứng thẳng đó.

Nghĩ nghĩ, Bạch Chu Chu lại chạy tới.

“Học trưởng, cái này cho anh.”
« Chương TrướcChương Tiếp »