- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Đại Lão Cơ Giáp Cảm Thấy Mình Chỉ Là Người Thường
- Chương 4: Ngươi có biết ta là ai không?
Đại Lão Cơ Giáp Cảm Thấy Mình Chỉ Là Người Thường
Chương 4: Ngươi có biết ta là ai không?
- Donna -
Trong khi cô ngủ, trong phi thuyền đã chật kín người ngồi.
Đám người này thập phần hăng hái tràn đầy sức sống, thậm chí ở phía xa xa còn đang có trận đánh nhau.
Bạch Chu Chu nhìn xung quanh một lượt thì phát hiện trong khoang phi thuyền này hầu hết là các nam sinh trông rất mạnh mẽ, nữ sinh thì rất ít.
Chỗ ngồi bên cạnh cô lúc này vẫn còn trống.
“Chỉ còn một chỗ ngồi thôi à?” Một giọng nam trầm ấm từ phía sau vang lên.
Bạch Chu Chu quay đầu nhìn qua. Là một cậu bé mũm mĩm trong chiếc áo khoác màu xám bạc rất chói lóa đang thong thả bước đến.
Anh chàng có mái tóc dài ngang vai đầy màu sắc, trên cổ là một chiếc dây chuyền lớn khảm đá quý xinh đẹp, nhẫn đủ màu sắc đeo đầy mười ngón tay, những viên trân châu lóng lánh ánh sáng theo bước chân của anh chàng, nhìn giống như một con khổng tước đào hoa kiểu ngạo.
Trong khi Bạch Chu Chu đang nhìn anh chàng khổng tước này, Triệu Thiên Minh cũng đang quan sát cô gái dáng vẻ dường như không có chút dính dáng gì với hệ cơ giáp này.
“Ngươi là người đến từ tinh cầu TYU-785662 sao?”
Triệu Thiên Minh vừa mới hỏi ra, xung quanh yên tĩnh lại hai giây, sau đó ồn ào lại như cũ.
Bạch Chu Chu phải mất hai giây mới phản ứng, đột nhiên nhớ tới số hiệu của hoang tinh mà mình ở, sau đó ánh mắt trở nên có chút khó hiểu.
“Làm sao ngươi biết?”
“Quần áo của ngươi là loại tốt, kiểu dáng không tồi, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện vải phản chiếu ánh màu hoa oải hương, đây là loại chất liệu chỉ có ở tinh cầu TYU-785662 giống tơ nhưng từ nhện khổng lồ nhả ra hay còn gọi là Lụa.”
Triệu Thiên Minh tùy ý giải thích, giơ tay lên, thổi thổi vào chiếc nhẫn trên tay.
Bạch Chu Chu cúi đầu nhìn áo tay ngắn quần đùi trên người mình.
Với cái bộ quần áo này còn xem được kiểu dáng gì sao???
Triệu Thiên Minh liếc mắt nhìn động tác của Bạch Chu Chu, trong mắt hiện lên một tia khinh thường.
Tay chân cô mảnh khảnh, vóc dáng cũng không quá cao, vừa rồi hắn tới gần đứng bên cạnh mà cô đều không phát hiện, hơn nữa tinh thần lực có vẻ cũng không mạnh lắm.
Cũng chỉ là một người thường xui xẻo mà thôi, Triệu Thiên Minh trong lòng đã đánh giá cô xong xuôi.
“Đổi chỗ đi, ta muốn ngồi chỗ này.” Triệu Thiên Minh dùng tay phải nâng tay trái lên nghiền ngẫm chiếc nhẫn trên ngón trỏ, hơi hơi nâng cằm lên.
“Nơi này không phải có chỗ đây sao, ngươi ngồi đi.” Bạch Chu Chu chỉ vào vị trí không ai ngồi bên cạnh cô.
Người này thật kỳ quái.
Hơn nữa.
“ Không phải trước đó ngươi nói chỉ còn chỗ này sao?”
Bạch Chu Chu dựa vào lưng ghế liếc mắt nhìn qua, không biết từ lúc nào ghế phía sau đã đầy.
“Ta mới không ngồi cùng cái đồ quê mùa đến từ hoang tinh.” Triệu Thiên Minh cười khẽ.
“Ta cho ngươi một ngàn tinh tệ, ngươi có thể đổi chỗ.” Hắn chán ghét nhất là cái nhóm người đến từ hoang tinh này, một đám hỗn tạp bản lĩnh gì cũng không có, chỉ biết thêm phiền.
Một ngàn tinh tệ?
“Ngươi muốn ngồi chỗ của ta?” Bạch Chu Chu xác nhận lại.
“Ừ.” Anh chàng gật đầu.
“Ồ, vậy thì nghỉ đi.” Bạch Chu Chu trợn trắng mắt.
Mới có một ngàn tinh tệ liền muốn đổi chỗ với cô? Mơ cũng đừng mơ!
“ Ta cảnh cáo ngươi, mau tránh ra, ngươi có biết ta là ai không?”
“Ngươi là ai?”
Một giọng nam bình tĩnh không cảm xúc quen thuộc từ phía sau truyền đến, thân thể Triệu Thiên Minh trong nháy mắt cứng đờ.
Hắn quên mất, đây là khoang phía trước, trước mặt là khoang điều khiển.
Triệu Thiên Minh cứng nhắc quay đầu lại, nhìn thấy Vệ Giản khuôn mặt không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
“Triệu Thiên Minh?”
Vẻ mặt của Vệ Giản lạnh như băng, bị đôi mắt lam nhạt lạnh lùng nhìn thẳng khiến Triệu Thiên Minh trong nháy mắt dựng tóc gáy.
“Học trưởng, đây là hiểu lầm thôi!” Ánh mắt Triệu Thiên Minh đảo loạn khắp nơi, vội vàng thấp giọng giải thích.
Chẳng phải Vệ Giản không thích nhúng tay vào chuyện người khác sao?!
Triệu Thiên Minh trong lòng gào thét.
“Đi theo ta.”
Vệ Giản vươn tay phải, đặt trên lưng Triệu Thiên Minh, đem hắn dẫn vào khoang điều khiển.
“Đứng ở đó.” Vệ Giản quay lại ghế, ngồi thẳng lưng, chỉ vào góc phòng nói với Triệu Thiên Minh.
“Vâng.” Triệu Thiên Minh lúc này ỉu xìu.
Ánh mắt của Vệ Giản như một thanh kiếm sắc bén, làm hắn không dám phản kháng. Đây chắc là uy áp của đại lão đi.
Triệu Thiên Minh hoảng hốt đứng ở vị trí mà Vệ Giản chỉ. Sau đó, hắn bắt gặp ánh mắt đang mỉm cười của Bạch Chu Chu qua tấm chắn trong suốt.
Cười cái gì mà cười!
Triệu Thiên Minh lườm Bạch Chu Chu một cái. Bạch Chu Chu cười càng sảng khoái hơn.
Không thèm để ý, Triệu Thiên Minh bộ dáng chết lặng, thật giống một con gà rớt xuống nước mà gục đầu xuống.
Còn không biết phải bao lâu nữa mới tới học viện, Bạch Chu Chu nhìn trái nhìn phải, đang định cùng những học sinh khác nói chuyện.
Cô đã không gặp nhiều người như vậy đã nhiều năm rồi nha!
Nhưng mà, cô phát hiện khi ánh mắt cô đảo qua, những người xung quanh cố ý hoặc vô tình tránh đi ánh mắt của cô. Đồng thời cô cũng cảm nhận được sự bài xích đến từ đám sinh viên này.
Trong nháy mắt Bạch Chu Chu bình tĩnh lại. Quên đi, đây có lẽ là thế giới bên ngoài.
Bạch Chu Chu từ trong túi không gian lấy ra quang não mà trước khi đi ông nội Lý đã đưa cho cô, đeo nó lên cổ tay và thử kích hoạt.
Rất nhanh, một màn hình trong suốt có ánh sáng xanh lam nhạt xuất hiện trước mặt cô.
Một hàng chữ hiện ra ở trung tâm màn hình.
…
[ Đang kiểm tra thân phận, xin chờ trong giây lát.]
…
[ Kiểm tra thành công, đã khởi động máy.]
Bạch Chu Chu cẩn thận nhìn nhìn màn hình, xem xét giao diện rồi nhấp vào trang giao diện chính.
Thật là … một chuỗi số dài!
Nhưng… nhưng là các ông nói với cô là trước khi họ đến hoang tinh, họ chỉ là một người bình thường.
Bạch Chu Chu đếm lại số trong tài khoản một lần, đột nhiên hiểu ra.
Chắc chắn là bây giờ tinh tệ không có giá trị. Sau khẳng định như vậy xong, Bạch Chu Chu nhìn Triệu Thiên Minh càng không vừa mắt.
Hắn muốn đuổi cô ra khỏi chỗ mình chỉ với một ngàn tinh tệ!
Trong khi cô đang suy nghĩ linh tinh một thông báo xuất hiện.
[Ting, kiểm tra đo lường được bạn là tân sinh của Học Viện Lam Hải, bạn có muốn gia nhập diễn đàn của Học Viện Lam Hải hay không?]
Quang não này cũng thật thông minh đi?
Bạch Chu Chu duỗi tay nhấp đồng ý. Diễn đàn Học Viện Lam Hải lập tức xuất hiện trước mặt cô.
Tại trang đầu, một bài đăng lập tức thu hút sự chú ý của Bạch Chu Chu.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Không
- Đại Lão Cơ Giáp Cảm Thấy Mình Chỉ Là Người Thường
- Chương 4: Ngươi có biết ta là ai không?