Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Lão Cơ Giáp Cảm Thấy Mình Chỉ Là Người Thường

Chương 3: Tân sinh viên

« Chương TrướcChương Tiếp »
“ Học trưởng, những tân sinh người đón đều thuộc hệ chúng ta sao?”

“Ừ.” Vệ Giản lên tiếng đáp.

“Một phi thuyền lớn như vậy nhưng chỉ đón tân sinh của một hệ thôi sao?”

Bạch Chu Chu nhìn quanh một vòng.

“Này, không gian này có thể chứa mấy trăm nghìn người đi?”

“Hai trăm nghìn.” Vệ Giản nói: “ Học viện Lam Hải là một trong tám học viện có lượng tuyển sinh nhiều nhất.”

“Học viện của chúng ta thật lợi hại!!!” Bạch Chu Chu hưng phấn nói.

Khi mới đăng ký, cô đã nộp đơn vào tất cả các học viện ở chủ tinh, nhưng chỉ có Lam Hải học viên nhận cô.

Đây có lẽ là sự lựa chọn của số phận!

Vệ Giản cảm nhận được sự phấn khích không thể giải thích được từ người phía sau lưng, anh có chút khó hiểu.

Tân sinh viên này hình như có chút hiểu lầm gì về học viện của họ thì phải.

Vệ Giản vừa định mở miệng giải thích, liền nghe phía sau lại truyền đến một câu hỏi mới.

“Tại sao không có ai ở trong này, em có phải là người đầu tiên được đón lên không?”

“Đúng.” Vệ Giản trả lời.

“Đúng vậy, mình hẳn là xa nhất, mình thật sự hẳn là người đầu tiên.” Bạch Chu Chu thấp giọng thì thầm, âm thầm gật đầu.

“Học viện của chúng ta thật tốt, ta ở xa như vậy mà còn tới đón.”

Phải biết rằng mấy năm nay, phương tiện di chuyển, vận chuyển bên tinh tế này không phát triển, còn không phải vì quá xa xôi, hẻo lánh hay sao?

Vệ Giản không trả lời cô.

Anh chợt nhớ đến cảnh tượng mình vừa thấy ở hoang tinh này, mặc dù cô đã cố gắng để giữ cho chỗ ở ngăn nắp, sạch sẽ nhưng xét cho cùng thì đó cũng chỉ là một tinh cầu khép kín và hoang vắng.

“Bạn học Bạch Chu Chu.”

Vệ Giản đột nhiên dừng lại, sau đó quay người lại đối diện với cô rồi nhanh chóng lùi lại hai bước, chuẩn bị nhắc nhở tân sinh viên nhìn có vẻ quá mức lạc quan này một chút.

Học viện của bọn họ cũng không tốt đẹp như cô tưởng tượng đâu.

Bởi vì thường xuyên có chiến tranh diễn ra, hệ cơ giáp đơn binh sớm đã trở thành hệ không có giới hạn danh ngạch nhận sinh viên, chỉ cần nộp đơn, học viền liền sẽ phê chuẩn.

Mỗi năm học viền đều sẽ tuyển nhận một số lượng lớn tân sinh viên, nhưng có thể tốt nghiệp rồi đầu quân vào quân đội thì rất ít.

Bởi vậy có thể nói rằng hệ cơ giáp đơn binh cũng được xem là hệ bộ phận đồng hành thắm thiết với học viện, đại đa số sinh viên học hệ này đều đi học năm năm, rất có khả năng ngay cả bằng tốt nghiệp cũng không lấy được.

Mà học viện Lam Hải của bọn họ danh dự đứng cuối bảng - liên tục nhiều năm có tỉ lệ sinh viên nhập học thấp nhất hệ này.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Vệ Giản, Bạch Chu Chu, người đi theo sau anh chỉ cách nhau nửa bước chân và đang lơ đãng mất tập trung, đã không va vào anh như những người bình thường khác.

Vệ Giản có thể cảm thấy được Bạch Chu Chu đã dừng lại cùng lúc khi anh dừng lại bước chân của mình.

Cô gái này có vẻ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài!

“Đây.. học trưởng, làm sao vậy?”

Bạch Chu Chu hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh lam nhạt vô cảm của Vệ Giản, trong nháy mắt cô đứng thẳng người, lưng thẳng tắp, cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng long lanh.

“Cô ngồi đi, ngồi ở đâu cũng được.”

Thoạt nhìn cô không cần anh phải lo lắng quá nhiều.

Vệ Giản thu hồi suy nghĩ, lãng tránh đi ánh mắt chờ mong của Bạch Chu Chu, xoay người đi vào trong khoang điều khiển.

Khoang điều khiển là một căn phòng nhỏ được ngăn cách bởi một vách ngăn trong suốt.

Ngay trước cửa phòng là một cái màn hình hiển thị cực lớn che hết bức tường, dưới màn hình là bảng điều khiển với đầy các nút bấm, giữa phòng là chiếc ghế trông có vẻ cứng cáp.

Vệ Giản lấy đôi găng tay bông màu trắng trên tay vịn bên hông rồi đeo vào, mười ngón tay nhanh chóng nhảy múa nhập số liệu, mã và liệu trình chuyến bay không gian.

Giấy tiếp theo Bạch Chu Chu thò cái đầu nhỏ ra khỏi cửa khoang điều khiển.

“Học trưởng, bao lâu thì chúng ta sẽ đến học viện? Trên phi thuyền có đồ ăn không? Em hơi đói.”

Vệ Giản đang chuẩn bị đưa tay ấn nút khởi động.

Thế mà vừa rồi hắn không cảm nhận được có người ngoài cửa!!!

Hắn chính là tinh thần lực cấp SS.

“Trở về chỗ ngồi đi, sắp cất cánh rồi.”

Vệ Giản quay đầu lại, đâu là lần đầu tiên anh chính thức nhìn rõ vị tân sinh viên này.

Hành động của cô gái này không có dấu vết gì là đã từng trải qua huấn luyện, thậm chí đến những sợi tóc của cô trông cũng rất tự nhiên và tùy ý khi cô cử động tay chân, nhưng chỉ cần nghiêm túc quan sát, là có thể nhìn ra sự kiên cường, mạnh mẽ và loại tinh thần kỳ lạ toát ra từ thân thể mảnh khảnh của cô.

Cẩn thận nghĩ lại thì từ trước đến nay hắn không phải là người nói nhiều như vậy.

Thế nhưng nó thậm chí còn ảnh hưởng đến tinh thần lực của hắn!!!!

Có lẽ, giọng nói người đàn ông khi nãy hắn nghe thấy thật sự là giọng nói đó.

Bạch Chu Chu không hề hay biết trong lòng vị học trưởng điềm tĩnh trước mặt cô có bao nhiêu gợn sóng. Cô ngồi ở vị trí gần khoang điều khiển nhất, vất vả khóa đai an toàn bên hông, cảm giác được đàn anh đó đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên cho anh một nụ cười vui vẻ.

Hai mắt cô cong cong, hai đồng điếu nho nhỏ hiện lên ở khóe miệng, thoạt nhìn ngoan ngoãn lại vô hại.

Phi thuyền khởi động, cảm giác không trọng lực lập tức ập đến.

Bạch Chu Chu vui vẻ lấy từ trong không gian trữ vật ra một trái cây giòn giòn lớn cỡ nắm tay, cắn một miếng lớn.

Trái cây này không có hương vị gì, nhai kỹ thì có chút vị ngọt, ưu điểm lớn nhất là làm người ăn no lâu

Ai.. đáng tiếc thịt nướng của cô, còn chưa được ăn một miếng.

Bạch Chu Chu trâm mặt trong giây lát, sau đó lại hưng phấn trở lại.

Nghe nói căn tin ở học viện vừa ngon vừa rẻ, sau này cô không cần phải nấu ăn nữa rồi!!!

Sau khi ăn liên tiếp ba quả trái cây đó, Bạch Chu Chu đặt lưng ghế hạ xuống theo hướng dẫn được khắc trên trần nhà, sau đó tắt nguồn sáng xung quanh chỗ mình ngồi.

Xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.

Bạch Chu Chu vỗ vỗ chỗ tựa lưng, đôi tay đặt trên bụng nhỏ, hai mắt nhắm lại.

Cô đã hai ngày không ngủ rồi, giờ bụng đã no cô cũng buồn ngủ rồi.

Lần nữa mở mắt ra, xung quanh cô vẫn một mảnh yên lặng.

Còn chưa có ai tới sao?

Cô cảm thấy mình ngủ rất lâu mà.

Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Bạch Chu Chu bật nguồn sáng chỗ cô lên. Ngay lập tức, tiếng ồn tràn vào tai cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »