Chương 2: Phi Thuyền

- Donna -

Bạch Chu Chu Ngửa đầu nhìn lên phi thuyền đột nhiên xuất hiện trên không trung cảm thán, biểu hiện tiêu chuẩn của một kẻ chưa thấy sự đời.

Cái phi thuyền vũ trụ này có kích thước lớn bằng hai sân bóng, nó tỏa ra ánh sáng kim loại quyến rũ. Nhìn từ phía dưới, đáy phi thuyền có dạng hình bầu dục với các đường nét mượt mà, còn có bốn ký tự lớn được in phía dưới — Học Viện Lam Hải.

Sau đó, phi thuyền từ từ hạ cánh.

Trên bề mặt nhẵn nhụi của phi thuyền xuất hiện một đường khe hở rồi một cánh cửa từ từ được mở ra. Một người đàn ông mặc đồng phục chiến đấu màu xanh nhạt từ từ bước xuống thang cuốn.

Người đàn ông có mái tóc ngắn vàng óng, đôi mắt màu xanh nhạt quyến rũ, tay chân thon thả, dáng người cao gầy cân đối, bờ vai rộng và vòng eo hẹp tạo thành một hình tam giác ngược hoàn hảo. Đôi ủng quân đội được đánh bóng loáng sạch sẽ, đế giày cứng dẫm lên bậc thang kim loại phát ra âm thanh nặng nề.

Đây là người thứ tư mà Bạch Chu Chu nhìn thấy từ khi đến thế giới này.

Những người lớn lên ở tinh tế đều rất đẹp, Bạch Chu Chu biết điều này, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng một người có thể đẹp trai đến như vậy.

Nhưng mà thẳng thắn mà nói, người đàn ông này cử chỉ không ôn hòa, ẩn ẩn có một tia sắc bén như dao, cảm giác nghiêm nghị, lạnh lùng, khiến cho ngủ quang thanh tú vốn có của hắn không hiểu sao có một tia hung hãn.

Trong đôi mắt màu xanh lam nhạt không có một tia gợn sóng, giống như một dòng sông băng sâu vô tận, trong trẻo mà lạnh lùng.

Trong khi Bạch Chu Chu đang quan sát người đàn ông thì Vệ Giản cũng đang quan sát hoàn cảnh ở đây.

Hắn chưa bao giờ đến một hành tinh xa xôi như vậy, nhưng không giống như những gì hắn tưởng tượng, nó không hoang vắng như trong truyền thuyết mà ngược lại được xử lý, dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp.

“Là bạn học Bạch Chu Chu sao?” Vệ Giãn lạnh lùng nhìn danh sách, thần sắt không mấy thiện cảm, bộ dáng người lạ chớ gần.

“Đúng vậy, chào lão sư!”

Bạch Chu Chu nghe được câu hỏi, dừng lại suy nghĩ vẩn vơ trong đầu, đứng thẳng, người trên mặt mang theo nụ cười trả lời.

“Ta không phải lão sư.” Vệ Giản ngón tay khe động, đánh dấu vào danh sách trên tay, sau đó ngước mắt lên nhìn người trước mặt.

“Hội trưởng hội học sinh, Vệ Giản.”

“Ồ, chào học trưởng” Bạch Chu Chu gật gật đầu nhỏ, sau đó lại nhìn về phía sau mình.

“Học trưởng, anh đã dùng bữa chưa? Em vừa mới nấu xong cơm, anh có muốn dùng một chút không?”

“Không cần, đi thôi.”

Từ đầu tới cuối Vệ Giản cũng không có đem ánh mắt dừng trên đồ ăn đang được gác trên vỉ nướng ở phía sau lưng cô gái, từ nhỏ hắn vẫn luôn được tiếp thu giáo dục chỉ dùng đồ ăn bình thường, nhanh gọn còn đối với loại đồ ăn phức tạp lại tốn thời gian cho việc dùng bữa như vậy thì xin miễn cho kẻ bất tài này.

“Vậy em cùng người nhà nói lời từ biệt đã.” Bạch Chu Chu nói xong quay đầu chuẩn bị đi vào phòng.

“Không còn thời gian đâu!” Vệ Giản vươn tay ngăn cản Bạch Chu Chu lại, trên mặt không có một tia cảm xúc.

“Ta còn phải đi đón các sinh viên khác.” Trong nháy mắt, khoảng cách quá gần làm Bạch Chu Chu sửng sốt, cô không khỏi theo phản xạ mà lui về sau nửa bước.

“Được rồi.” Cô gật đầu, hai bàn tay chụm trước miệng tạo thành hình cái loa, hướng về phía lầu hai mà hô to: “ Ông nội Lý! Con phải đi đây!”

“Đã biết, đi đi!” Một giọng nam trầm thấp từ lầu hai truyền xuống.

Lời còn chưa dứt, trên khuôn mặt bình tĩnh của Vệ Giản đột nhiên lộ ra một tia dao động.

Giọng nói này….. có chút quen tai.

Nhưng chưa đợi hắn định hình suy nghĩ cẩn thận thì bên này Bạch Chu Chu chọc chọc cánh tay hắn.

“Đi thôi, không phải đang vội sao?”

Vệ Giản phục hồi tinh thần lại, động tác lưu loát xoay người, cất bước đi lên bậc thang. Hắn nện bước rõ ràng, dứt khoát, tốc độ lại cực nhanh, nhoáng cái, liền biến mất ở cửa.

Bạch Chu Chu thấy thế thì ba bước cũng thành hai bước đuổi theo ở phía sau nhảy đi lên bậc thang.

Vào cửa, hiện ra cô là căn phòng rộng lớn, nhìn thoáng qua khó có thể thấy được điểm cuối.

Trong phòng được bày đầy ghế dựa, chỉnh tề hai ghế một nhóm.

Nhìn xung quanh, không có cửa sổ trên tường, cũng không có nguồn sáng nào có thể nhìn thấy, nhưng toàn bộ căn phòng lại sáng sủa.

Sàn nhà được làm bằng một loại vật liệu kỳ lạ, giống như thép nhưng khi dùng sức giẫm mạnh lên thì không có âm thành nào phát ra cả.

“Bên trong lớn như vậy.”

Bạch Chu Chu theo đi theo sát phía sau Vệ Giản, hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong mắt tràn ngập sự tò mò.

Thì ra bên trong phi thuyền là như thế này, khác hoàn toàn những gì cô tưởng tượng nha.

“Học trưởng, anh thuộc hệ nào vậy?”

Bạch Chu Chu nghiêng đầu nhìn sườn mặt Vệ Giản.

Vệ Giản bước chân không ngừng, âm thanh cũng không phập phồng giao động mà bình tĩnh đáp lời: “ Cơ giáp đơn binh hệ.”

“OA! chúng ta là cùng một hệ nha, cũng thật may mắn.” Bạch Chu Chu cảm thán.

Quả nhiên, cơ giáp đơn binh hệ lợi hại giống như trong tưởng tượng của cô!

Nhìn vẻ ngoài của đàn anh này, anh ta nhất định thuộc về loại học bá mạnh mẽ, những người như vậy đều ở cơ giáp đơn binh hệ sao? Bạch Chu Chu đột nhiên cảm thấy tương lai xán lạn đang chờ cô phía trước.

“Học trưởng, hệ cơ giáp đơn binh chúng ta bình thường học những gì? Chương trình học có nhiều không?” Bạch Chu Chu lại hỏi tiếp.

Vệ Giản quay đầu nhìn lại, ngữ khí vẫn bình tĩnh không gợn sóng như cũ.

“Điều khiển cơ giáp, không nhiều.”

Nói chính xác thì hệ cơ giáp đơn binh học lớp lý thuyết rất ít, đa số đều là lớp thực hành. Cùng vì nguyên nhân này nên mỗi năm các sinh viên hệ này đều thiếu hụt trầm trọng.

“Như vậy sao.”

Bạch Chu Chu gật gật đầu, trong lúc lơ đãng ánh mắt vô tình nhìn thấy danh sách trong tay Vệ Giản.