Chương 10: Bạch tỷ!!!!!

- Donna -

Nghe thấy động tĩnh phía sau lưng, Bạch Chu Chu quay mặt lại định nhìn tình hình một chút, ai mà ngờ một viên đá bay vụt qua mặt cô.

“Không phải chỉ là một con dị thú Tata thôi sao? Khi nào bắt được một con khác chúng ta trả lại cho các người!” Triệu Thiên Minh quay đầu lại, thấy mấy người phía sau vẫn đang rượt theo sát sao, thì lớn tiếng kêu.

“ Đừng nói luyên thuyên nữa, chạy đi.” Bạch Chu Chu kéo theo Triệu Thiên Minh vèo vèo vượt qua các chướng ngại vật khác nhau mà lao vào bụi cây rậm rạp.

Năm người đang đuổi theo phía sau đột ngột dừng lại.

“Đội trưởng, phương hướng bụi cây này có phải là cái chỗ lúc trước chúng ta chạy ra phải không?” Một thiếu niên cao gầy mang theo vẻ mặt sợ hãi quay đầu lại hỏi đội trưởng đang đứng phía sau.

“Xem ra là vậy, chỗ đó là địa bàn của dị thú cao cấp, bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Một nam sinh khác cũng thăm dò nhìn đội trưởng mình. “Có nên gọi bọn họ quay lại không?”

Người nam sinh được gọi là đội trưởng trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng quay đầu đi hướng ngược lại, vẫy vẫy tay với đồng đội. “Nhiều nhất là bị loại mà thôi, sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta đi thôi không cần xen vào chuyện người khác.”

Bạch Chu Chu kéo theo Triệu Thiên Minh chạy hơn mười phút, xác định năm người đuổi theo phía sau đã không theo kịp mới dừng lại.

“ Anh không thể cẩn thận một chút hả, nhiều cành cây như vậy bộ không thấy sao?” Bạch Chu Chu quay đầu lại hỏi thì thấy Triệu Thiên Minh đông cứng người đứng bất động.

“Anh sao vậy?” Cô vỗ vai Triệu Thiên Minh, không thấy anh chàng trả lời vẫn đứng im thin thít không nhúc nhích, đành nhìn theo tầm mắt anh ta.

Ở đằng sau phiến lá lớn, cách chỗ bọn họ đứng khoảng mười mét, một con dị thú dạng mèo to lớn đang nằm trên mép tảng đá say sưa liếʍ láp tẩy rửa móng vuốt sắc nhọn của mình.

Nó có một bộ da lông bóng loáng mượt mà cùng với cơ bắp săn chắc khỏe mạnh như ẩn như hiện theo mỗi động tác cử động của nó, cái miệng hé mở có thể loáng thoáng thấy được hàm răng bén nhọn, trong mắt tràn đầy vẻ hung hãn hoang dã.

“Đây là dị thú cấp bậc gì?” Bạch Chu Chu ngồi xổm xuống, nắm lấy quần áo Triệu Thiên Minh, kéo kéo hắn ngồi xổm xuống, lui ra ngoài.

“Cao cấp - ưu việt.” Triệu Thiên Minh nương theo động tác của cô, ngồi xổm xuống từ từ quay lại đưa lưng về phía con dị thú, môi run run rẩy rẩy đáp.

Bọn họ cũng thật xui xẻo, nhìn tình hình này thì sẽ bị đào thải sớm thôi.

“Bạo Mão Thú là dị thú cấp bậc cao cấp gần với siêu cấp nhất, tốc độ nhanh đến cực kỳ lợi hại, lực cắn của nó là mạnh nhất trong tất cả dị thú cấp bậc cao cấp. Nó cũng có khứu giác phi thường nhạy bén, nhưng thị lực lại trái ngược hoàn toàn, thính lực cũng giống vậy tương đối yếu…”

Đang nói, Triệu Thiên Minh trong lòng vừa đang suy nghĩ tính toán đường lui, đột nhiên hai mắt tỏa sáng.

“Cô có nhìn thấy vũng bùn phía trước không, tôi đếm đến ba thì chúng ta mau chạy tới bên kia lấy bùn trét lên người, để mùi bùn che giấu hơi thở trên người rồi trèo lên cây cao bên đó ẩn núp.” Triệu Thiên Minh một bên vui vẻ vẫy vẫy tay nói.

“Cô có thể trèo cây mà phải không?”

“Bạch Chu Chu?”

Triệu Thiên Minh quay ngoắt đầu lại nhìn, nhưng không có một bóng ai bên cạnh.

Bạch Chu Chu không thấy đâu!

Chẳng lẽ cô nàng bị dị thú đào thải rồi.

Triệu Thiên Minh đang hoảng sợ, chuẩn bị co chân chạy trốn thì một tiếng gầm rú đau đớn của dị thú vang vọng đến từ phía sau lưng.

Hắn dừng lại bước chân, lặng lẽ nhích nhích lại chỗ phiến lá cây lớn, dùng tay vén lá lên nhìn.

Cách đó không xa, Bạch Chu Chu không biết khi nào đã quật ngã con dị thú cao cấp nằm trên mặt đất.

Cô nàng dùng đầu gối chân trái đè lên chi trước của con dị thú, chân phải đè lên chi sau của nó, cả người cơ bắp căng chặt, trong mắt tràn đầy hung hãn, cô kéo mạnh túi lưới dây thừng trước đã bện trước đó ra, dùng sức đem tui dây thừng rọ chặt cái miệng của con dị thú, một cánh tay thoạt nhìn mảnh khảnh yếu ớt lại đang ghì chặt lấy cổ con dị thú cao cấp kia.

Theo bản năng cảm nhận được nguy hiểm của động vật, trong cổ của dị thú phát ra tiếng gầm nặng nề giận dữ, tứ chi bắt đầu giãy dụa kịch liệt muốn thoát ra, có lẽ ý chí sinh tồn của dị thú quá mạnh mẽ, chi sau của nó thế nhưng thoát ra được.

Vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Chu Chu bình tĩnh buông tay đã trói xong miệng dị thú ra nhanh chóng chộp lấy một hòn đá bên cạnh, đập mạnh vào gáy nó.

Tiếng xương đầu vỡ vụn vang lên.

Dị thú ngừng vùng vẫy.

“Thật bất cẩn.”

Cô sợ con dị thú này bỏ chạy nên lập tức muốn đánh bắt nó ngay lập tức, không kịp chuẩn bị kỹ vũ khí trước.

Bạch Chu Chu đứng dậy, tùy ý vỗ vỗ bụi đất dính trên quần áo, sau đó gỡ túi lưới dây thừng đang trói miệng con thú ra, mở túi lưới, đem con dị thú thu vào túi, thuần thục vác lên vai, hướng về phía Triệu Thiên Minh đi qua.

Triệu Thiên Minh lúc này vẫn còn đang ngây người chưa kịp hoàn hồn, ánh mắt đờ đẫn quỳ rạp trên đất, tay vẫn còn đang duy trì động tác xốc phiến lá.

Này thế nhưng có một người so với dị thú cao cấp còn bạo lực hơn, thế mà đập vỡ đầu dị thú cao cấp!

Lúc trước hắn đang làm cái gì?!

“Anh ở đây lén lút làm gì vậy? Đi thôi, tìm một chỗ nướng thịt ăn, không biết con dị thú này mùi vị thế nào.”

Bạch Chu Chu đứng yên trước mặt Triệu Thiên Minh, ngữ khí vẫn thản nhiên như thường.

Sau vài tiếng đi theo này, cô coi như cũng hiểu rõ cái đồng đội heo không đáng tin này rồi. Bởi vậy nên trong lúc chạy trốn cô cảm nhận được động tĩnh của dị thú gần đây nên trực tiếp kéo anh ta tới hướng này, rốt cuộc nếu không có con dị thú nào mở hàng thì không biết cái con hàng xui xẻo này còn nháo ra chuyện quỷ gì nữa đâu.

Triệu Thiên Minh lúc này còn chưa hoàn hồn, hai mắt đờ đẫn dại ra ngồi đó.

Bạch Chu Chu cúi xuống, lắc lắc bàn tay nhỏ xinh trước mặt anh chàng.

“Anh làm sao vậy, trước khi hành động tôi có hỏi anh trước rồi nha.” Bàn tay trắng nõn lay động trước mặt hắn, mỗi một ngón tay đều thon dài mảnh khảnh, nhưng Triệu Thiên Minh lại có thể cảm nhận được lực lượng sức mạnh to lớn cùng cảm giác uy hϊếp phát ra từ nó.

Trước khi bị bàn tay nhỏ xinh đó tát vào mặt thì Triệu Thiên Minh đã kịp hồi phục tinh thần và bật dậy khỏi mặt đất, những chiếc lá ngụy trang trên người hắn cũng theo động tác này mà rơi rụng đầy mặt đất.

Khuôn mặt kiêu ngạo thường ngày nay lại tràn đầy vẻ khϊếp sợ, thậm chí đôi mắt anh chàng còn tròn xoe trừng trừng nhìn cô, khiến anh chàng trông như con gà hói ngây thơ.

“Bạch tỷ, thì ra chị lợi hại như vậy.”