Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Lão, Chúng Ta Đừng Quá Thân Cận

Chương 4

« Chương Trước
Nam Miên dựa vào gối, đón gió ấm, thần kinh đột nhiên thả lỏng, mơ màng nhắm mắt lại.

Ừm ~ Nóng thêm chút nữa, thổi mạnh thêm chút nữa.

...... Có phải quá nóng không?

Nam Miên đột nhiên tỉnh giấc, trên má thậm chí còn đọng một lớp mồ hôi mỏng. Gió ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn càng nóng, ngay cả khung cửa sổ cũng phát ra tiếng rung lắc.

Bên dưới có tiếng xẹt, như pháo hoa phóng lên trời.

Có thứ gì đó đang lao lên!

Nam Miên nhanh chóng lùi lại, chộp lấy chiếc gối chắn trước người.

Chết tiệt! Phòng y tế sao lại bị tấn công!

"Ầm!"

Bệ cửa sổ đột nhiên rung lên dữ dội! Nam Miên nhìn rõ người bay lên, đồng tử đột nhiên co rút lại!

Thân hình cao lớn che khuất phần lớn ánh nắng, đổ bóng lớn trên giường, khiến Nam Miên không nói nên lời.

Ánh nắng mùa xuân phác họa nên dáng vẻ tuấn tú của thiếu niên, động tác nửa bước trên bệ cửa sổ khiến hắn ta giống như một con báo săn mồi, cực kỳ hung hãn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đồng thời sững sờ.

"Dùng lửa tạo ra lốc xoáy, bay lên trời! Thế nào, phong cách có đủ đẹp mắt không?"

Khuôn mặt nhiều năm sau không giấu được ý cười trùng khớp với người trước mặt. Bộ não đang đình trệ của Nam Miên bỗng hiện lên một tia cảm thán:

Đại lão quả là đại lão, Nguyên Dã từ khi còn nhỏ đã ngạo mạn như vậy rồi.

Hai người ngốc nghếch nhìn nhau, không ai nhúc nhích, vậy mà Nam Miên lại là người phản ứng trước.

Hắn: "Cái kia... đây là tầng bốn?"

Nguyên Dã: "Biết."

Hắn: "... Cậu vào trước đi?"

Nguyên Dã: "Được."

Nguyên Dã gọn gàng lộn người vào, dáng vẻ oai phong khiến Nam Miên tin rằng lời hắn ta tự xưng là hot boy của trường không phải nói suông.

Nguyên Dã có vẻ hơi kích động, hắn ta vội vàng bước lên vài bước, đưa tay ra định chạm vào Nam Miên: "Cậu..."

Vừa mới sử dụng dị năng xong, người có năng lực hệ hỏa toàn thân đều mang theo nhiệt khí, thậm chí cả sơn trên thành giường cũng có chút biến dạng.

Nam Miên bị nóng đến giật mình, đột nhiên nhớ ra dường như mình đã đối mặt với người mình không muốn gặp nhất.

"Bác sĩ! Bác sĩ Lâm!" Nam Miên kéo chăn hét lớn không màng đến gì khác, như thể làm vậy có thể hét lên sự kinh hãi của mình, "Có người đột nhập!"

"Chờ đã!" Nguyên Dã sốt ruột, "Tôi không phải người xấu, tôi là..."

Nam Miên bịt tai lại, "Nóng! Lùi lại! Đừng lại đây! Đừng đến gần!"

Hét xong Nam Miên liền hối hận, nghe nói đại lão lúc trẻ tính tình không tốt, lỡ như hắn ta bạo lực thì sao?

"Tôi..." Nguyên Dã bực bội dập tắt dị năng, vậy mà lại ngoan ngoãn lùi lại, co rúm ở góc tường.

Lâm Tuyết đang gọi điện thoại, quay đầu liền nghe thấy trong phòng ồn ào hỗn loạn, lập tức hoảng hốt chạy vào.

Trong lòng đang lẩm bẩm tên cướp này ngu ngốc đến mức đi cướp phòng y tế sao? Ai ngờ vừa vào cửa đã sững sờ.
« Chương Trước