Chương 47

Chương 17 Hoàng Đế Bá Đạo × Sủng Phi Dễ Thương

Lâu rồi chưa thấy anh mất bình tĩnh, An Nhiễm chưa thích ứng lắm, khuôn mặt đỏ bừng.

Kỳ Diêm cười xong, đưa tay về phía cô gái đang trốn ở bên trong:

“Đến bên cạnh anh.”

An Nhiễm từ chối anh: “Hoàng thượng, em không biết võ công, tốt nhất không cần thêm phiền toái. Anh cẩn thận một chút, em chờ anh tới đón em.”

Bàn thờ rất cao, cô ngồi xổm ở phía dưới, cũng sẽ không khó chịu lắm.

Trương Đức Toàn ngay sau lưng Kỳ Diêm, hôm nay An Nhiễm mới biết được, võ công của Trương Tổng Quản lợi hại như vậy. Đừng nói lấy một địch mười, sợ là mấy chục còn chưa đủ.

Khó trách hoàng thượng tin tưởng ông ấy, đem phía sau lưng giao cho ông ấy.

Trương Đức Toàn đã lợi hại như vậy, tài nghệ của Kỳ Diêm sẽ càng mạnh hơn. Có lẽ đưa theo cô gϊếŧ địch cũng không thành vấn đề, nhưng kéo thêm một người con gái yếu ớt lại không có chút võ công và chưa trải qua loại tình cảnh này, kiểu gì cũng sẽ làm yếu đi sức chiến đấu.

Như vậy, anh mệt mỏi, cô cũng mệt mỏi.

Cô không muốn liên lụy đến anh.

Kỳ Diêm ngồi xổm nhìn An Nhiễm một hồi, bỗng nhiên duỗi tay ra để lên trên đầu cô, nhẹ nhàng vuốt vuốt:

“Được, anh tới đón em. Yên tâm, sẽ không có việc gì.”

Trước khi đứng dậy, cái tay kia lại ngoặt một cái, sờ lên khuôn mặt mềm non nớt của cô.

An Nhiễm thành thật trốn ở trong góc, mặc dù bàn thờ này không dễ bị mũi tên bắn thủng, nhưng cô vẫn cẩn thận không có ngồi gần, lưu lại chút khoảng cách.

Cô tưởng rằng, bàn thờ sẽ bị mưa tên bắn trúng. Không ngờ, lại không có một mũi tên nào bắn tới bên này.

Dù vậy, cô vẫn đợi và không nhúc nhích.

Hiếm khi ngoan ngoãn như vậy.

Kỳ Diêm không biết đây là lần thứ mấy chính mình nhìn cô, lại là lần thứ mấy dâng lên một cảm giác xúc động không cách nào tự đè xuống được.

Anh cảm thấy bực bội, nhìn thái hậu một cái.

Ánh mắt kia, còn sắc bén hơn hàng nghìn mũi tên kia.

Tim của thái hậu như bị ánh mắt này của anh cắt một lỗ hổng thật dài, gió lạnh rót vào trong cơ thể của bà, đông cứng toàn thân, vừa đau lại vừa nhói.

Một giọt máu đào hơn ao nước lã, bà vốn không muốn gϊếŧ hoàng thượng, vì sao hoàng thượng lại muốn ép sát từng bước? Gϊếŧ một người rồi lại một người quan viên dưới tay bà, bây giờ, ngay cả một người con trai khác của bà cũng muốn gϊếŧ.

Tình huống bế tắc hôm nay, là hoàng thượng ép bà.

Thái hậu quay sang, không nhìn Kỳ Diêm nữa.

Bà đứng cách xa hoàng thượng, xung quanh đều là binh sĩ có thể tin tưởng.

Nhìn qua những người này tập kích, trên mặt của thái hậu ẩn ẩn hiện lên ánh sáng tự tin. Bọn họ cũng không phải là kẻ ám sát bình thường, mà là người do Trấn Bắc Tướng Quân sai tới, tướng sĩ sa trường nhanh chóng trở về từ biên cương. Một người địch hai, cho dù không có Triệu Hằng, bà cũng có thể thắng.

Thị vệ đi theo hình như không địch lại được tập kích, lui về phía sau một chút.

Khuôn mặt của Kỳ Diêm lạnh thấu xương, nhìn bốn phía xung quanh một vòng, nhẹ nhàng mỉm cười:

“Trương Đức Toàn.”

“Nô tài ở.”

“Có thể.”

“Vâng.”

Trương Đức Toàn đi theo bên cạnh Kỳ Diêm mười chín năm, học được một người đầy bản lĩnh. Mặc dù không trẻ tuổi bằng Kỳ Diêm, nhưng lại càng nhiều kinh nghiệm hơn. Chiến đấu đến bây giờ, nhưng hơi thở chỉ hơi nặng nề một chút.

Nghe thấy Kỳ Diêm dặn dò, khuôn mặt phổ thông kia hiện lên vẻ uy nghiêm đã mất từ

lâu.

Chỉ thấy ông bắn một mũi tên giấu kín được buộc bằng một dải lụa lên không trung.

Trong giây lát, mặt đất bắt đầu chấn động.

Cách đó không xa, hình như có âm thanh đồng đều của vó ngựa truyền đến.

Tiếng vó ngựa vang vọng khắp khe núi, như đánh trống trên bục cao, từng tiếng từng tiếng, tầng tầng lớp lớp đánh mạnh vào trái tim mọi người.

Sắc mặt của các quan văn võ đang theo dõi trận chiến ở bên dưới thay đổi vài lần, từ lúc mới bắt đầu bị tập kích, bắt đầu tập trung sức nóng vào hoàng thượng, bọn họ liền đoán được, đây cũng là một ván cờ của thái hậu cùng hoàng thượng.

Những người như bọn họ, chia làm phe ủng hộ hoàng tộc, phe ủng hộ thái hậu cùng phe trung lập, khoảnh khắc giao chiến này, vẻ mặt của mọi người có thể nói vô cùng đặc sắc.