Chương 41

Nhìn thấy viên đá kia, cuối cùng Trương Đức Toàn đã mất bình tĩnh. Đôi mắt điềm tĩnh thường ngày của ông hơi chấn động, hiếm khi mất bình tĩnh trước mặt hoàng thượng.

Cũng may sau khi Kỳ Diêm nhìn nó, liền không có biểu cảm gì cất viên đá đen kia vào.

Trương Đức Toàn nhẹ nhàng thở ra, nguồn gốc của thứ này cũng không tầm thường, nhà sư lỗi lạc nhất thiên hạ từng nói, nó là viên ngọc bảo vệ mạng của hoàng thượng.

Vận mệnh cả đời này của hoàng thượng, bắt đầu bởi nó, cũng sẽ kết thúc bởi nó.

Ông thật sự sợ hãi, hoàng thượng mới nếm thử mùi vị của tình yêu, mất bình tĩnh, không còn chừng mực, liền đưa bảo bối trân quý như vậy cho An Mỹ Nhân.

Còn may còn may, hoàng thượng không hổ là hoàng thượng, cũng chưa mất lý trí.

Trương Đức Toàn tự an ủi bản thân xong, liền thấy Kỳ Diêm uể oải dựa lưng vào ghế nhìn viên ngọc bảo vệ mạng sống lắc đầu nói:

“Chậc, quá xấu .”

Đưa ra ngoài còn ngại mất mặt.

“......”

Trở về phòng ngủ, An Nhiễm cẩn thận đánh giá đống bảo vật này thêm lần nữa, không thể không cảm thán hoàng thượng thật là hào phóng. Trình độ công nghệ chế tạo ở thế giới này không cao lắm, nhưng mỗi bảo bối anh cho cô bất kể từ chất liệu hay là chế tác cũng không thể bắt bẻ.

Dù quan sát ở khoảng cách gần, cũng không nhìn thấy một tì vết nào.

Thưởng thức xong, cô hài lòng ngủ trưa. Sau đó, lại nằm mơ.

Đó là buổi tối mưa to gió lớn, vẻ mặt của hoàng thượng liền đáng sợ giống như sấm sét vang dội trên bầu trời, lạnh giọng hỏi cô:

“Mặt cũng đưa cho em, vì sao lại không hôn anh?”

Cô ở trong mơ, hoàn toàn không có cách nào để nói chuyện.

“Đã hứa với anh rồi mà?”...... Là anh nói cũng không phải em nói, em còn chưa đồng ý.

“Không đồng ý sao? Em còn lấy nhiều đồ của anh như vậy?”...... Kỹ năng đọc suy nghĩ trong mơ càng thêm kỳ dị, a, thì sao? Anh có thể đưa, em liền có thể nhận lấy.

Rõ ràng là giấc mơ của cô, nhưng hoàng thượng vẫn bá đạo cường thế như cũ, ra mệnh lệnh không hề do dự:

“Em nhất định phải hôn anh, ngoan, tới đây......”

Câu nói sau cùng, giống như câu thần chú của phù thuỷ, không ngừng lặp lại ở trong não của cô.

Khủng bố như vậy!

An Nhiễm nhanh chóng mở mắt ra, kéo chăn thở dốc từng ngụm.

Ánh sáng trong phòng vẫn sáng như lúc cô mới chìm vào giấc ngủ, không có thay đổi gì, có nghĩa là cô ngủ chưa bao lâu.

Cô nhìn trần nhà ngẩn người, đôi mắt sáng lấp lánh phản chiếu hai ánh sáng vàng rực. Một hồi lâu, nhịp tim đập loạn dần dần bình tĩnh lại, cô vén chăn lên rời giường.

Hoàng thượng có bếp riêng ở phía sau, ngay bên cạnh Sùng Chính Điện.

An Nhiễm chưa từng tới, hôm nay là lần đầu tiên tới nơi này.

Người ở bên trong hình như đều biết cô, nhìn thấy bóng người của cô, sôi nổi dừng công việc ở trong tay lại, cung kính hành lễ.

Mặc dù chỉ chuyên dành cho hoàng thượng sử dụng, nhưng phòng bếp lại rất lớn, liếc nhìn không thấy điểm kết thúc. Chỉ thấy, khói bếp bốc lên lượn lờ ở nơi xa. Tính toán sơ qua, có mấy chục đầu bếp nổi danh.

Cả phòng bếp dựa theo các loại phương thức nấu nướng khác biệt như chiên, đun, hầm, xào, chia thành các khu vực khác nhau.

An Nhiễm phát hiện bếp lò mình muốn tìm ở chỗ ngoặt phía đối diện, mỉm cười:

“Các ngươi cứ tiếp tục làm việc, không cần để ý đến ta.”

Mấy người cung nhân nghe như vậy liền tiếp tục làm việc ở trong tay, nhưng cũng chia một chút chú ý đến hành động của cô.

Nói đùa, đây chính là người đứng đầu ngọn gió gần đây, là An Mỹ Nhân đạt được sự sủng ái của hoàng thượng. Hoàng thượng sủng ái như vậy, sao mà bọn họ dám lạnh nhạt.

An Nhiễm chưa bao giờ bước vào bếp ở phía sau, hôm nay đột nhiên tới chơi, mọi người đều ngoài ý muốn đồng thời, trong lòng cũng có một nỗi bất an dâng lên, lo lắng hay là cô có chỗ nào chưa hào lòng, tự mình đến hỏi tội. Cho dù vừa rồi cô đã nói như vậy, bọn họ cũng không có cách nào hoàn toàn yên tâm, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng.

Sau đó, chỉ thấy An Mỹ Nhân ngồi xổm dưới bếp lò, cùng hai vị cung nữ bên người nói cái gì đó.

Thế nhưng không chỉ có An Mỹ Nhân, ngay cả hai vị cung nữ của cô, hình như cũng không quen thuộc với phòng bếp lắm, ba người cùng vây quanh ở một chỗ giương mắt nhìn hồi lâu, cũng chưa làm được cái gì.

Có một đầu bếp to gan nhìn không được, hỏi:

“An Tiểu Chủ muốn nấu canh sao? Nấu canh a, nguyên liệu nấu ăn là điều quan trọng nhất. Nếu không để cho nô tài tới nhóm lửa, để tiểu chủ có thể tập trung chọn lựa nguyên liệu nấu ăn?”