Chương 32

Cho nên, hoàng thượng đã xoắn xuýt cả một đêm, là đang bối rối về tuổi tác của An mỹ nhân sao? Không phải đàn ông đều thích thiếu nữ trẻ tuổi hoạt bát sao? Tại sao nghe lời kia của hoàng thượng, An mỹ nhân lớn hơn một chút so với hoàng thượng suy đoán, mà hoàng thượng hình như còn rất vui vẻ?

Bình yên ngủ suốt cả đêm, tinh thần của An Nhiễm đã tốt hơn rất nhiều, loại cảm giác choáng váng đầu nặng nề đã giảm bớt rất nhiều.

Cô trốn ở trong chăn, nghe tiếng động quen thuộc ở trong phòng, biết là Thải Y cùng Thải Lê, liền không hề lo lắng nói:

“Thải Y cùng Thải Lê, tối hôm qua tôi có một giấc mơ, mơ rằng tôi đã hôn hoàng thượng.”

“Quả nhiên là mơ. Tôi là người đoan trang như thế này, làm sao lại có khả năng cợt nhả hoàng thượng được chứ?.”

“Chăn này có mùi hương...... Giống như mùi hương của hoàng thượng...... Ách, hình như tôi còn mơ thấy hoàng thượng ôm tôi. Vóc dáng của hoàng thượng thật rắn chắc, chỉ là hơi cứng, dán mặt lâu thì rất cộm.”

“A...... Mình đang nói cái gì vậy, tại sao mấy người không nói chuyện? Còn nữa, tôi thật sự cảm thấy mùi hương của chăn này không bình thường......”

Đâu chỉ có mùi hương không bình thường, màu sắc hoa văn, kiểu dáng cùng chất liệu đều không phải ở chỗ của cô có thể so sánh được.

An Nhiễm chớp chớp đôi mắt buồn ngủ, sau khi ánh mắt dần dần tỉnh táo, tim lại không ngừng rơi xuống dưới.

Nhìn rèm che màu vàng sáng chói trước mắt này, trong thiên hạ này, thử hỏi còn có ai dám dùng nó nữa?

Đây không phải Thanh Phong Uyển.

Cô đang ở phòng ngủ của hoàng thượng, ngủ trên giường của hoàng thượng, đắp chăn của hoàng thượng, đương nhiên là mùi hương không giống nhau rồi.

Những lời vừa mới nói kia, không phải là mơ, là...... Thật.

Một bóng dáng cao to chiếu ở bên ngoài rèm che màu vàng sáng, theo tiếng bước chân không ngừng tới gần, cuối cùng ngồi ở bên mép giường.

An Nhiễm quay mặt vào bên trong, nhưng cô biết, người ngồi ở bên mép giường là hoàng thượng.

Khó trách Thải Y cùng Thải Lê không có trả lời lại, hoá ra hoàng thượng cũng ở đây. Nói cách khác, anh đã nghe được những lời mà cô vừa nói kia.

Người ở trong chăn đột nhiên không nói cũng không nhúc nhích.

Kỳ Diêm đưa tay sờ lên trán của cô: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

“Chưa khoẻ lắm, còn choáng đầu, tôi chưa được tỉnh táo cho lắm.”

Vừa dứt lời, An Nhiễm liền nghe được một tiếng cười khẽ.

Nhớ tới lời nói đêm qua của anh, An Nhiễm có chút ấm ức, đột nhiên trở mình, nằm ngửa, trực tiếp đối mặt với hoàng thượng.

Cô mới không phải là rùa đen rụt đầu.

Ngủ suốt một đêm, sợi tóc của cô lộn xộn, hai gò má ửng hồng, đôi mắt vừa tỉnh ngủ mang theo chút mơ hồ. Lò sưởi trong phòng ngủ rất ấm, Thải Lê sợ cô nóng, nên đêm qua lúc đi ngủ, chỉ mặc cho cô bộ áo ngủ rất mỏng.

Bởi vì xoay người, áo ngủ mở ra một chút, lộ ra xương quai xanh như tuyết trắng, cùng với chiếc áσ ɭóŧ màu đỏ ở bên trong.

Tình cờ là lúc này cô đang dành toàn bộ sự chú ý của mình để đối phó với Kỳ Diêm, căn bản không chú ý tới quần áo của mình không được chỉnh tề.

Chỉ cảm thấy ánh mắt hoàng thượng nhìn cô có chút không giống nhau, giống như là phá vỡ một loại ràng buộc nào đó chỉ sau một đêm, từ nặng nề và u ám, trở thành kìm nén không nói gì và nóng bỏng đến mức khó hiểu, có tính xâm lược một cách nguy hiểm.

Kỳ Diêm đắp chăn lên một chút, che khuất hai hình tròn mà cô không chú ý để lộ ra, dừng một lát, mới mở miệng nói:

“Đây là phòng ngủ của tôi, từ nay về sau, cô liền ở nơi này.”

“Hoàng thượng cũng ngủ ở nơi này sao?”

An Nhiễm buột miệng nói ra, thậm chí không quan tâm đến việc đang xấu hổ.

Những lời này cô chỉ vô thức nói ra, trước khi nói ra hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì.

Nhưng sau khi nói xong, luôn có cảm giác không tốt lắm.

Không chỉ hoàng thượng, mà ngay cả Thải Y cùng Thải Lê đang bận rộn đều lộ ra vẻ mặt vô cùng khϊếp sợ nhìn về phía cô.

Thực ra nếu bình thường, một câu hỏi dạng này thật sự không có chuyện gì.

Mấu chốt là, hiện tại giọng nói của cô nhẹ nhàng và mềm nhũn, nói cái gì cũng giống như đang làm nũng. Làm nũng về việc có ngủ hay không ngủ, cho dù có thừa nhận hay không, cũng cực kỳ giống như đang mời gọi.