Chương 30

Tư duy cũng chậm chạp hơn rất nhiều, cô có thể cảm nhận được hoàng thượng không vui, nhưng cô nghĩ không ra vì sao hoàng thượng lại không vui.

Trong đầu chỉ còn câu hoàng thượng rất thích cô kia của Thải Y.

Ai, đã nói lời này sẽ gây ra phiền phức rồi.

Xong rồi, làm cho hoàng thượng tức giận rồi.

Đặt cằm lên đầu gối, cô nói từ từ.

“Hoàng thượng đừng coi là thật, Thải Y đang nói lung tung thôi......” Đối diện là một hoàng thượng chỉ cần không vui liền muốn gϊếŧ người, nói Thải Y như vậy, anh sẽ gϊếŧ Thải Y.

An Nhiễm mấp máy môi, rũ mắt xuống, nhỏ giọng và đổi giọng:

“Thải Y nghe lầm......”

Được rồi, hay là sửa lại một chút.

“Chắc do tôi không nói rõ ràng.”

Kỳ Diêm: “Cô nói gì? Cô nói như thế nào?”

Quả nhiên anh rất để ý việc này, hỏi liên tục hai vấn đề.

Biết chắc chắn rất khó nói cho có lệ, An Nhiễm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đã là tin đồn, cũng không thể có quá nhiều khác biệt, không có khả năng khác hoàn toàn với lời nói của Thải Y.

Thế là, cô nói: “Ân, tôi nói chính là, tôi rất thích hoàng thượng.”

Gần như là không có gì khác biệt, chỉ đổi thứ tự, cũng coi như là cô có thể thay đổi ý nghĩa của câu này. Cô cười một cách đần độn, giống như đang vui vẻ vì sự linh hoạt của mình.

Kỳ Diêm biết ý thức của cô đang hỗn độn, khả năng ngay cả chính cô cũng không biết cô đang nói cái gì.

Nhưng anh không có vì vậy mà thu liễm lại, ngược lại đưa tay sờ lên mặt của An Nhiễm, giống như đang an ủi một chú gấu con ốm yếu, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô, dụ dỗ từng bước tới gần:

“Cô thích tôi vì cái gì? Gϊếŧ người không chớp mắt hay máu lạnh tàn bạo?”

Đột nhiên anh dựa sát vào, hai người đối mặt với nhau. Tư thế này có chỗ tốt là An Nhiễm không cần tốn sức ngửa đầu lên, nhìn thẳng liền có thể nhìn thấy anh một cách rõ ràng.

Nghe Kỳ Diêm hỏi xong, An Nhiễm vô cùng nghiêm túc lắc đầu:

“Hoàng thượng nói không đúng.”

Lúc tỉnh táo, cô tuyệt không dám nói với Kỳ Diêm loại lời nói “Hoàng thượng nói không đúng” này. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của cô mờ mịt, vẻ mặt mông lung, hoàn toàn không sợ hãi.

Từ từ bẻ ngón tay đếm, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc: “Không phải bởi vì những điều này, tôi cảm thấy, khuôn mặt của hoàng thượng làm cho người ta rất yêu thích, là do tôi thích nhìn bề ngoài.”

“Hoàng thượng còn giúp tôi đuổi Điền Công Công đi.”

“Lại cho tôi ăn quả táo, cuộc sống ở bên trong Thanh Phong Uyển, cũng bởi vì hoàng thượng, mà trở nên tốt.”

“Một mình tôi ở chỗ này, rất cô đơn và buồn chán. Mỗi ngày đều đi Sùng Chính Điện, thật ra tôi rất vui vẻ, tôi thích ở một chỗ với hoàng thượng.”

Năm ngón tay đã đếm xong bốn ngón, còn lại một ngón cuối cùng, An Nhiễm ngạc nhiên nhìn qua, vô cùng trân trọng nói:

“Hoàng thượng, là người đầu tiên cho tôi cảm giác ấm áp. Thanh Phong Uyển quá lạnh, tôi không thích ở nơi này.” Môi trường lạnh, lòng người cũng lạnh, cô không thích.

Cô nói thích rất nhiều lần, vậy chắc là thật sự thích.

Kỳ Diêm kết luận ở trong lòng, liền vặn thẳng mặt cô. Ánh mắt của hai người đối diện nhau, anh dùng giọng nói như đang dỗ dành trẻ con nói:

“Thích tôi như vậy, chỉ nói ngoài miệng một chút thôi sao?”

Miệng...... Chỉ có thể nói sao?

Không phải a.

An Nhiễm nhìn qua người đang gần trong tầm tay, mơ màng nghĩ như vậy, liền tiến lên phía trước, bẹp một chút, hôn ở khóe môi của anh.

Còn có thể hôn một cái nữa.