Chương 20

Lần đầu nhìn thấy người lạ, Thải Lê không khỏi lo lắng, lại không lùi bước, giả vờ hỏi với giọng trang nghiêm:

“Người đến là ai vậy? Sao dám hành động ngông cuồng như vậy trong cung điện của phi tần.”

“Tại hạ là Hạ Khiêm, phó thống lĩnh của thị vệ ở trong cung, tuân theo lệnh của hoàng thượng đến đây để bảo vệ An Tiểu Chủ. Vừa phát hiện ra có người muốn làm điều xấu, tại hạ mới bất đắc dĩ phải xuất hiện. Cô cô đừng sợ, tại hạ đã bắt người kia rồi. cho nên mới làm phiền cô cô, thực sự rất xin lỗi.”

Thải Lê đơ người, Hạ Khiêm? Thị vệ trong cung? Phó thống lĩnh?

Hoàng thượng đưa người đến để bảo vệ tiểu chủ sao?

Người luôn luôn tỉnh táo như Thải Lê lúc này lại tỏ vẻ cô không thể tỉnh táo được, hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh, không để cho mình xấu mặt.

Chỉ là giọng nói lúc mở miệng đã bán đứng cô: “Không...... Không cần, làm phiền Hạ đại nhân canh giữ ở đây, nô tỳ vô cùng cảm kích.”

Cho dù không có tận mắt nhìn thấy, nhưng cô chắc chắn, dám lẻn vào đây giữa ban ngày ban mặt, chỉ có Điền Công Công mà thôi.

Mãi sau này cô mới biết, Điền Công Công cũng biết công phu.

Nếu như ông ta cưỡng ép làm cái gì, chỉ dựa vào cô cùng Thải Y, rất khó ngăn được. Hiện tại có người hỗ trợ chỉnh đốn lại Điền Công Công, cô cảm kích còn không kịp, sao lại có thể để cho đối phương xin lỗi được.

Người ở ngoài cửa sổ nhanh chóng nói tiếp, chắc là đoán được chủ tử còn chưa tỉnh, ép giọng xuống mức nhỏ nhất:

“Điền Công Công đã bị đưa xuống, cô cô cứ yên tâm nghỉ ngơi..”

“Được, cảm ơn.”

Tính toán vô số lần, Điền Công Công cũng không có tính tới, chính mình sẽ có kết cục như vậy.

Ông ta mạnh tay đánh cuộc một lần, nhưng đến một góc áo của mỹ nhân đều không sờ được, liền bị Hạ Khiêm đột nhiên xuất hiện kéo vào thiên lao (*).

(*) Thiên lao: nhà tù trong cung

Lòng lạnh như tro tàn.

Cuối cùng, ông ta vẫn chậm một bước.

An Nhiễm Ti không hề biết gì về tinh phong huyết vũ (*) ở bên ngoài, đợi đến khi cô mở mắt ra, ý nghĩ duy nhất chính là đã ngủ quên mất rồi, hơi chóng mặt một chút.

(*) Tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu

Như trời hôm nay tối nhanh, đừng nhìn ánh sáng vẫn đang còn sót lại ở phía chân trời, không bao lâu nữa sẽ bị bóng tối nuốt chửng.

Vội vàng mặc quần áo xong, cô liền vội vàng chạy về phía Sùng Chính Điện.

Tin Điền Công Công bị bắt, là lúc cô sắp đến, là Thải Lê nói cho cô biết sau khi cố gắng đuổi kịp cô.

Không hề được báo trước mà đột nhiên nghe được tin tức này, An Nhiễm đột nhiên dừng lại, chớp chớp đôi mắt to có chút không thể tin được, Điền Công Công đã bị xử lý rồi sao? Hoàng thượng đưa người đến bảo vệ cô lúc nào vậy?

Cô chạy suốt một đường, toàn thân nóng bừng, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ giống như đã được trang điểm, đỏ bừng như một bông hoa vậy.

Bầu trời vàng tháng mười hai âm lịch, xung quanh là bóng tối và sự yên lặng, chỉ có cô là người duy nhất mặc chiếc váy màu hồng, thành một màu sắc tươi sáng duy nhất giữa trời và đất.

Kỳ Diêm vốn là tùy tiện đi ra ngoài hít thở không khí trong lành, ai mà biết được vừa bước chân trước ra cửa, liền thấy cảnh tượng ở cuối bậc thang.

Hình như cô gái đang ngây người, không thể che giấu sự vui vẻ trong đáy mắt, cả người giống như đã trút được gánh nặng, giống như một con bướm đang bay nhảy.

Anh đứng ở trên cao, cứ nhìn cô như vậy.

Gió thổi nhẹ, trên khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của người đàn ông lộ ra một nụ cười nhạt.

Dường như đã phát hiện ra, An Nhiễm ngẩng đầu, cô đột nhiên không kịp chuẩn bị mà đối diện với đôi mắt thâm trầm đang nhìn cô chăm chú.

Bốn mắt nhìn nhau, cô cảm thấy có cái gì nhẹ nhàng đâm vào trong tim cô một cái.

Cô nên nở một nụ cười để tỏ lòng biết ơn với anh, nhưng mà, hành vi của cô hoàn toàn mất kiểm soát, không những không có cười, còn vội vàng di chuyển ánh mắt sang chỗ khác.

Tôi nhìn lên trời, nhìn xuống đất, nhìn không khí, chính là không nhìn anh.

An Nhiễm......???

Đó không phải là cô!

“Tới đây.”

Ngây người quá lâu, hoàng thượng bắt đầu giục cô. Giọng nói rất trầm, không phân biệt được đang vui hay là đang tức giận.

Đợi cô nhìn qua một lần nữa, hoàng thượng đã đi vào trong.

Thải Lê cùng Thải Y vẫn canh giữ ở ngoài như cũ, hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng che miệng cười trộm.

An Nhiễm ổn định lại tâm trạng, vừa mới đi vào, liền bị những quả táo dễ thương trên bàn gỗ hấp dẫn sự chú ý.

Gần đây bởi vì thường xuyên chạy đến Sùng Chính Điện, đãi ngộ ở trong Thanh Phong Uyển đã tốt hơn. Nhưng vì đang là mùa đông, rất khó được ăn những quả táo có chất lượng tốt như vậy, quả táo có chất lượng vô cùng tốt này rất khó tìm, vẫn luôn nhớ đến nó.

Đi chậm hơn cả rùa đen, nước bọt đều sắp chảy ra từ trong mắt.

Kỳ Diêm thu hồi ánh mắt, ngón tay gõ lên mặt bàn, gọi Trương Đức Toàn, ánh mắt liếc nhìn đĩa trái cây ở bên dưới:

“Gọt hai quả đi.”

Trương Đức Toàn cười híp mắt bưng đĩa trái cây đi, An Nhiễm nhếch môi muốn nói, gọt hai quả, anh một quả còn cô một quả, có đúng không?

Trong điện rất ấm, cô cởϊ áσ choàng lông ra, treo xong, sau đó mới ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, liền phát hiện có điều gì đó không ổn.

Trước kia, tất cả tấu chương đều chất ở một góc bàn, cao giống như một toà núi nhỏ.

Hôm nay, tấu chương được xếp thành một hàng, chia ra, độ cao của mỗi chồng thấp hơn rất nhiều.

Ở giữa không có gì để che, cô cứ đối mặt với hoàng thượng như vậy.

Thật ra nhìn ở khoảng cách gần, phát hiện hoàng thượng cũng rất đẹp trai. Lúc nghiêng mặt cũng không lộ ra sự ác liệt, khuôn mặt cũng không hung dữ lắm, nhìn có vẻ rất dễ ở chung.

Phát hiện anh muốn nhìn sang phía cô, An Nhiễm nhẹ nhàng chớp lông mi, nhanh chóng cúi đầu xuống, tiện tay liền rút một bản tấu chương.

Lại nghe được hoàng thượng bình tĩnh nói:

“Không vội sao.”

“Làm sao vậy?”

Ánh mắt của Kỳ Diêm bất động, hỏi cô:

“Buổi sáng, cô muốn nói chuyện của nô tài kia đúng không?”

Lạch cạch, nhẹ nhàng thả tay, tấu chương rớt xuống đất, tạo ra một tiếng vang.