Chương 14

“Nô tỳ thỉnh an An Tiểu Chủ.” Quế Ma Ma hành lễ, động tác càng cẩn thận và tỉ mỉ. hơn so với mấy cái ma ma đến dạy cô quy củ lúc đầu.

Biểu cảm khuôn mặt cũng được quản lý tốt, có thể cùng trình độ với Trương Đức Toàn.

An Nhiễm gật nhẹ đầu, áo khoác lông chồn to rộng che khuất lò sưởi tinh xảo:

“Hoàng thượng đang chờ ta, ma ma nếu có chuyện gì, không ngại chờ một chút nữa rồi lại đến.”

Nói trực tiếp như thế này, cho dù là sự thật, rơi vào trong lỗ tai những người khác, cũng cực kỳ giống sủng phi đang khoe khoang.

Dù sao, cho tới bây giờ cũng không có ai dám coi hoàng thượng như tấm mộc (*)

(*) Tấm mộc: lá chắn

Nụ cười ở khóe miệng Quế Ma Ma hơi cứng lại, tuy bà ta chỉ là một nô tỳ, lại là người tâm phúc chưa bao giờ thay đổi của thái hậu. Ngay cả Tả quý phi thấy bà, cũng phải cho ba phần mặt mũi.

Nhưng bà ta vẫn duy trì sự bình tĩnh, cúi người tạ lỗi, nhưng lại không tránh ra tí nào:

“Thái hậu đột nhiên đau đầu, nghe nói Nam Quận một phương pháp bí truyền của tổ tiên để chữa các bệnh về đầu, lúc này nô tỳ mới đặc biệt mời An Tiểu Chủ đi một chuyến. Gặp chuyện gấp, hoàng thượng hiếu thuận, chắc chắn sẽ hiểu cho người.”

Đau đầu thì mời thái y a, phương pháp bí truyền kỳ quái gì đó, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng nghe qua.

Tìm chắc không có chuyện tốt, An Nhiễm rất muốn xoay người chạy đi, may mắn còn sót một tia lý trí cuối cùng làm cho cô dừng chân, mở miệng nói ra đề nghị:

“Lời đồn không thể tin, ta không biết những này. Thái hậu không thoải mái, ma ma đừng tìm ta, nên đi tìm thái y, ta đi lại không thể làm gì.”

“Đã tìm rồi nhưng vẫn không thấy khá hơn.”

“Chắc chắn là chưa tìm đủ nhiều, chưa đủ tốt, ma ma nên thường xuyên mời mấy vị lão thái y có kinh nghiệm. Một người trị không hết, hãy mời mười người, 100 người. Số người càng nhiều, hi vọng càng lớn nha.”

Vừa nói, An Nhiễm vừa quan sát bầu trời.

Ai, mất công cô tiết kiệm phần thưởng của năm ngày, đang định hôm nay đi tìm hoàng thượng để nhận, cố ý dậy thật sớm. Không ngờ gặp được việc này, lúc này chưa đến thời gian hạ triều, chắc là hoàng thượng không có phát hiện cô bị người khác chặn lại.

Quế Ma Ma liếc mắt ra hiệu với ba vị cung nữ bên cạnh, cuối cùng cũng chịu nhường một bước:

“Đều là ý của thái hậu, những nô tỳ như chúng tôi không làm chủ được. Lời nói của An Tiểu Chủ, hay là mời ngài tự mình đi nói rõ ràng với thái hậu.”

Ba vị cung nữ ở đối diện, thân hình to như hổ, khí thế mạnh mẽ. Lại nhìn sang bên mình, gầy giống như cây gậy trúc chỉ cần một trận gió liền có thể thổi bay. Đừng nói ba đối ba, một người ở đối diện liền có thể bắt được ba người bọn cô.

Trái phải đều chạy không thoát, An Nhiễm từ bỏ đấu tranh.

Thải Y cùng Thải Lê đi ở phía sau cô, lúc sau lại không có bóng người, thái hậu chỉ làm để cho cô đi vào một mình.

Trong nội dung cốt truyện ở trong kịch bản, thật ra cô đã tới Sùng Chính Điện một lần. Nhưng mà không có ấn tượng gì.

Liếc nhìn trong điện một vòng, cô liền không có hứng thú.

Phong cách ở đây quá mức ngột ngạt nặng nề, trang trí trong phòng nhìn cao cấp và sang trọng, nhưng mà tất cả đều là màu tối, nhìn lâu sẽ làm cho người ta không thoải mái.

Đứng ở đó đợi một chút, một bàn tay vén bức rèm che lên, theo sau đó là giọng nói của người bên trong vang lên:

“Lần trước quá vội vàng, chưa kịp nhìn cẩn thận, ngẩng đầu lên để ai gia nhìn xem.”

Nghe vậy, An Nhiễm đành phải ngẩng đầu.

Thái hậu trang điểm rất đậm, phấn nền trắng bệch, xung quanh mắt có quầng thâm bất thường. Cộng thêm đôi môi đỏ chót, vẻ mặt uy nghiêm, nhìn giống như tượng sáp cứng ngắc. Cho dù đẹp mắt, cũng không thích.

Trên tay bà ta cầm một chuỗi phật châu, ngồi bên trên tấm thảm, ánh mắt nhìn xuống từ trên cao, hết lần này đến lần khác xẹt qua trên người An Nhiễm.

“An Tiểu Chủ quả thật có một khuôn mặt độc nhất vô nhị.” An Nhiễm cười đáp lễ: “Tạ Thái Hậu khen ngợi.”