Đến hơn 10 giờ, tất cả đều trở về phòng nghỉ ngơi, Lăng Sâm rất ngang nhiên đi vào phòng của Hàn Chi trong ánh mắt trợn trắng của cô.
"Phòng không thiếu, anh tự đi kiếm phòng ngủ đi."
"Không ở chung phòng mọi người sẽ nói hai ta đang đùa giỡn họ thì sao. Ừ phòng không tệ." Lăng Sâm rât tự nhiên đánh giá phòng cô.
Cô giận đùng đùng lấy đồ đi vào phòng tắm. Hàn Chi không ngại khi có đàn ông trong phòng, việc ở nhiều người một phòng trong mạt thế rất phổ biến, chỉ cần bản thân đủ mạnh thì sẽ không bị gì. Đó là quy luật khi sống tại tận thế.
Hàn Chi luôn biết điều đó, nên lúc nào cũng cố gắng thăng cấp dị năng của bản thân. Lúc trước, dị năng đầy đường Hàn Chi còn không sợ nói chi chỉ có một mình Lăng Sâm.
Tiếng nước vang lên trong phòng tắm, Lăng Sâm cũng nghĩ cô rất can đảm, không sợ hắn khi dễ sao? Nhưng đợi hắn tắm xong ra thì đã thấy trên đất có một bộ chăn gối, Lăng Sâm nhìn là biết cô muốn cho hắn ngủ dưới đất. Lăng Sâm tỏ vẻ đáng thương, lung lay tay cô nói.
"Dù sao cũng đã từng ngủ chung rồi, anh thề không dụng vào em mà, ở dưới đất lạnh lắm nha Chi Chi."
"Không thương lượng." Nói rồi, Hàn Chi ôm công chúa Lăng Sâm bước xuống giường, không lưu tình quăng vào đống chăn. Tại sao là ôm công chúa, hắn cao quá, cô chỉ có 1m65 hắn lại tới 1m8, lôi đi cũng thấy tội, nể tình hắn ngoan như vậy cô ôm xíu cũng không vấn đề gì.
Hàn Chi không có vấn đề, nhưng còn Lăng Sâm thì một mặt khó có thể tin, Hàn Chi làm sao khỏe như vậy?
Lăng Sâm cảm thấy trong tương lai, hắn mà dám chọc giận cô thì cô sẽ một tay xách hắn quăng ra cửa. Hắn càng nghĩ càng đổ mồ hôi hột.
Trong thâm tâm, hắn quyết định phải nghe lời vợ, không phải là sợ vợ, là cưng chiều. Vợ là để cưng chiều, ông bà xưa nói không sai. Còn lâu hắn mới nhận là mình sợ Hàn Chi.
Hôm sau, Lăng Sâm trở lại nhà hắn đi làm, Hàn Chi thì sống vui vẻ với những người trong Lâm gia.
Bên Lâm gia chỉ có gia đình ông ngoại với cả nhà cậu là người thân của Hàn Chi, còn nhưng bà con xa khác trong trí nhớ của cô đều không phải người tốt lành gì, nên cô cũng không muốn quan tâm.
Ngày tháng tốt đẹp không qua được bao lâu. Sau nửa tháng kể từ ngày Lâm gia đến nhà cô, thời sự thông báo có thiên thạch rơi tại biển đông, chiều nay sẽ có một cơn mưa to.
Cũng giống như thế giới trước của Hàn Chi, thiên tai rồi mưa lớn, mọi người sẽ sốt cao, rồi ngất xĩu, nhóm tỉnh lại đầu tiên sẽ có người xuất hiện dị năng, nhóm tỉnh lại sau cùng sẽ là tang thi, người bị nhiễm mưa sẽ tăng cao trong cơ thể virut (vi khuẩn) tang thi. Nghĩ nghĩ, Hàn Chi nhấc điện thoại gọi cho Lăng Sâm.
"Em nhớ anh sao?" Đầu dây bên kia, Hàn Chi nghe được tiếng đùa giỡn của hắn.
"Bớt nói nhảm, chiều nay có mưa, anh đừng ra ngoài, dính mưa sẽ nghiễm bệnh, nếu có người sốt cao thì anh phải đem họ đi cách ly, một người một gian phòng. Người nhiễm mưa, sẽ tăng khả năng bị biến thành tang thi. Rồi nên làm gì thì anh đi làm đi." Nói rồi Hàn Chi cúp điện thoại.
Lăng Sâm biết lần này cô không phải nói đùa, hắn nghiêm mặt. Trong thời gian này, hắn cùng Lệ Minh và Kỷ Phong, thu thập rất nhiều vật tư. Lăng Sâm chưa nói với ai, hắn đã có dị năng rồi.
Mấy ngày gần đây, hắn bị sốt nhẹ, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, sau khi mê man một đêm, Lăng Sâm cảm thấy trong cơ thể có luồng năng lượng lạ. Hắn thử điều khiển nó, dẫn nó chạy trong cơ thể, tay hắn phát ra một tia điện nhỏ, cùng với một không gian trống cỡ 500 mét vuông xuất hiện trong não hắn.
Lăng Sâm cũng điện thoại để báo lại cho bạn của mình về những gì Hàn Chi nói. Vật tư hắn cũng đã thu đầy không gian của hắn, còn có một nhà kho vật tư Lăng Sâm mua cho Hàn Chi, năm cái kho khác thì để cho gia đình hắn.
Lăng gia đều có thông tin mật nên cũng đã sớm chuẩn bị, nhưng Lăng gia còn phải nuôi lính đặc chủng của nhà mình, nên vật tư chuẩn bị không phải dành riêng cho người nhà.
Lăng Sâm không thích làm việc trong quân đội nên lựa chọn làm thương gia, hắn để lại năm kho vật tư lớn cho Lăng gia, giao vị trí cho anh hắn Lăng Vỹ.
Lăng Sâm dự tính nếu tình thế ổn thỏa thì hắn muốn dọn đồ đến nhà Hàn Chi. Theo tính cách của Hàn Chi, chắc rằng cô không chịu về nhà hắn, nhìn nhà cô bọc thép nguyên căn cũng đủ hiểu, vậy thì để hắn đi tìm cô là được rồi. Nhà hắn có anh hắn lo rồi, Lăng Sâm cũng có thể yên tâm theo đuổi vợ.
Chiều tối, mưa bắt đầu rơi, càng ngày càng nặng hạt, mưa không trong suốt mà mang theo màu xám nhạt như bùn. Hàn Chi căn dặn mọi người không nên đi ra ngoài, bước vào phòng chờ đợi mạt thế đến. Cô đã là dị năng cấp hai mươi rồi nên những virut (vi khuẩn) này không còn ảnh hưởng tới cô nữa.
Mưa suốt một đêm, sáng hôm sau, Hàn Chi đi từng phòng xem xét, may mà mọi người mặc dù sốt, hôn mê nhưng sắc mặt hồng hào, không có dấu hiệu biến thành tang thi.