Chương 5: Làm thế nào để hạ gục đại lão bằng hai ba tư thế

Cố Triệt mua nửa quả dưa hấu ngồi ở bên đường nhìn mặt trăng ăn, cầm thìa nhựa từng ngụm từng ngụm đưa vào miệng, người trên đường năm tốp năm tốp ba, đều không liên quan đến anh.

"Trời tối rồi cậu còn ở đây làm gì."Phong Húc An cưỡi xe đạp đi ngang qua, lại lui trờ về phát hiện mình không nhìn lầm.

"Cậu ăn dưa hấu không?" Cố Triệt cầm dưa hấu.

"Cậu có biết buổi tối bên ngoài nguy hiểm như thế nào không?" Phong Húc An sắp tức điên rồi, đã gần mười giờ, một tiểu nam sinh nhà lành ngồi ở bên đường, so với nữ nhân còn mềm hơn, không phải đưa tới cửa để bị ăn.

"Tôi muốn ăn dưa hấu." Cố Triệt ngồi trên bồn hoa, mặc vào bộ đồ ngủ ngắn tay của tiểu khủng long, quần ngủ cũng là phụ trợ, dưa hấu đặt trên đùi, khóe miệng dính nước dưa hấu, vẻ mặt ủy khuất cúi đầu.

"Sau này cậu cứ bảo tôi mua đến cho cậu, đi... Đưa cậu về." Phong Húc An trả lại xe đạp công cộng, cùng Cố Triệt đi về nhà hắn, Cố Triệt ôm nửa quả dưa hấu ăn một nửa, đi theo bên cạnh Phong Húc An, so với Phong Húc An thấp hơn một cái đầu, nhìn giống như một đại ca ca dẫn theo em trai nhỏ.

"Cậu có muốn ăn không?" Cố Triệt ăn không nổi, hắn vốn định mang về bỏ vào tủ lạnh, Phong Húc An nhìn hắn ôm vất vả, cầm tới một tay cầm dưa, cầm thìa ăn vài miếng.

"Sau này, sau chín giờ tối đừng ra ngoài." Phong Húc An đưa Cố Triệt lên lầu rồi mới rời đi, sau khi vào nhà cậu nằm trên giường liền ngủ thϊếp đi.

Nửa đêm Phong Húc An bị tiếng chuông điện thoại mạnh mẽ đánh thức.

"Húc An ca, có người ở cửa... Húc An ca... Cậu có thể đến hay không..." Giọng Cố Triệt hiển nhiên rất sợ hãi, lại giống như trốn trong chăn.

Cố Triệt vốn định báo cảnh sát, nhưng nghe ra cửa là người nghiện rượu, hiện tại không phải là cơ hội trời ban! Bệnh kiều đại nhân mau đến đây!

"Cậu ở yên đó chờ tôi, đừng cúp máy." Phong Húc An hoàn toàn quên báo cảnh sát, một đường vọt ra cửa, mang dép lê chạy như bay vào ban đêm, anh đột nhiên cảm thấy anh nên ở gần nhà Cố Triệt.

Cố Triệt nghe thấy tiếng đánh nhau ở cửa, ghé vào mắt mèo nhìn, nhìn ra là người trên lầu hẳn là về nhầm phòng, cậu mở cửa ra nhưng lại bị Phong Húc An rống lên, "Đi vào!”

Người đàn ông bị đánh tiếng động lớn, hàng xóm bên cạnh cũng bị đánh thức, Phong Húc An bị kéo ra, trong đi còn đang vừa đánh vừa rống giận.

"Cậu bé đừng đánh, nó sống trên lầu! Lão Lý ngươi có phải lại uống quá nhiều hay không, đây là nhà Tiểu Triệt!" Bà nội gọi con dâu người trên lầu, gần như đánh thức cả một tòa nhà.

Phong Húc An đem đầu Cố Triệt vùi vào trong ngực hắn, "Đừng sợ, tôi ở đây, ai cũng sẽ không khi dễ được cậu.”

Ưm, ưm! Cậu bắt nạt tôi! Cố Triệt đầu như bị nghiền nát.

Sau chuyện này Phong Húc An lại ngủ ở sô pha, Hắn nhẹ nhàng tìm được chăn dự phòng.

"Húc An ca Ơi, tôi sợ... cậu... cậu ngủ trong phòng được không, tướng ngủ tôi tốt lắm.”

Phong Húc An thầm mắng một tiếng, Cố Triệt này không biết cái gì nguy hiểm nhất!

"Cố Triều, tôi thích đàn ông." Phong Húc An muốn dọa Cố Triệt một chút, ai biết Cố Triều lại nói một câu, "Tôi cũng thích aa.”

Hình như không có gì sai sai, lại hình như rất không đúng.

Phong Húc An ngủ trên giường Cố Triệt, Cố Triệt kéo góc áo Phong Húc An ngủ thϊếp đi, đại khái là đã quá muộn còn bị giày vò như vậy làm cậu kiệt sức nên nằm xuống là ngủ luôn.

Sáng sớm hôm sau Phong Húc An nhìn Cố Triệt, rất nghiêm túc nói, "Một mình cậu không an toàn, tôi chuyển đến ở cùng cậu, tôi trả cậu tiền thuê nhà.”

"Được." Cố Triệt cầu còn không được.

"Tôi sẽ không khi dễ cậu, cậu yên tâm!" Phong Húc An cảm thấy tiểu hài tử này quá dễ lừa gạt, vì sao một chút cũng không có phòng bị, không được, mình nhất định phải canh chừng thằng nhóc này đàng hoàn!

Hai người cũng không biết tâm tư của đối phương.

Phong Húc An đồ đạc rất ít, sửa sang lại phòng tạp vật nhà Cố Triệt, phòng tạp vật cũng vừa vặn có một chiếc giường gỗ nhỏ, kỳ thật đó là trước kia giường khi còn bé Cố Triệt từng ngủ, trong sách viết như vậy.

Cố Triệt liếʍ liếʍ kem nhìn Phong Húc An mặc áo thun cơ bắp căng chặt đang dọn giường, không biết cảm giác ngón tay đút vào thế nào, cậu cảm giác được lỗ l*и của mình ướŧ áŧ, những vẫn bình tĩnh liếʍ kem.

Phong Húc An nhìn Cố Triệt liếʍ mυ"ŧ cây kem, đầu liền thấy đau, đứa nhỏ này có biết nếu cứ làm như vậy sẽ bị ăn sạch sẽ hay không!