Quyển 1: Ti Mệnh
Chương 52: Huyết hận chi lộ (3)
Kha Thiên Lạc chụp lấy ngân mâu đang cắm trên nền nhà, sau đó vận chuyển sức mạnh, một luồng tử quang nhẹ nhàng bốc lên, Kha Thiên Lạc mạnh bạo đâm thẳng tới, một tiếng nổ vang rền trời, cánh cửa trong nháy mắt đã bị chấn nát thành tro bụi.
- Cấm chế bị tên đó phá rồi? Rốt cuộc hắn là ai?
Đối với thân phận người thần bí nọ, Kha Thiên Lạc rất nghi hoặc. Theo cảm nhận của hắn, thực lực người này hẳn là cực kỳ hùng mạnh, A Công hay thượng man Mạnh Hạ tuyệt đối không phải là đối thủ của kẻ này. Thậm chí, thực lực của y còn vượt qua sự tưởng tượng của người bình thường.
Đoán mày đoán mò cũng chả được tích sự gì, việc quan trọng cần phải làm đó chính là giải vây cho U Đô bộ lạc. Thực lực Kha Thiên Lạc đã đột phá Tẩy Cốt cảnh sơ kỳ, bằng chừng này có lẽ cũng đủ để đối phó với đám Mộ Lan nhân kia rồi.
Siết chặt ngân mâu, Kha Thiên Lạc theo hướng U Đô bộ lạc mà gia tăng cước bộ, tốc độ của hắn so với lúc trước nhanh hơn gấp hai lần, vậy nên chỉ trong vài cái chớp mắt, bóng hình Kha Thiên Lạc đã khuất dần trong đêm tối.
********** Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Tốc độ di chuyển về phía Phong Tuyết bộ lạc rất chậm, bởi vì đại cần phải hộ tống những phụ nữ, trẻ em và người già, lại gặp phải bão tuyết khắc nghiệt này, U Đô bộ lạc đang rơi vào tình huống ngặt nghèo hơn bao giờ hết.
Mà số lượng dị sĩ hi sinh để kéo dài thời gian lại ngày một nhiều hơn, những người bảo vệ ở đây chỉ còn lại không quá hai mươi người.
Cứ với cái đà này, sớm muộn gì cũng bị Mộ Lan bộ lạc đuổi kịp.
A Công gương mặt già nua lộ ra nét khổ sở. Thân là người đứng đầu dẫn dắt bộ lạc, vậy mà khi bộ lạc rơi vào nguy hiểm lại không thể làm được gì, chỉ trơ mắt nhìn từng người từng người một ngã xuống. Người thân của những tộc nhân đã khuất đau khổ một thì A Công đau khổ gấp trăm, gấp ngàn lần. Bởi đối với A Công, người trong bộ lạc chẳng khác gì máu mủ ruột thịt cả.
Cảm giác cực kỳ khó chịu khiến cho A Công không khỏi thầm than một tiếng, thậm chí cơ thể già yếu gầy guột suýt chút nữa đã ngã xuống.
- A Công, người vẫn ổn chứ?
Tang đại phu luôn quan sát A Công từ xa, thấy A Công sắc mặt không ổn thì lập tức chạy đến đỡ lấy.
A Công nhìn Tang đại phu, khẽ lắc đầu.
Trông Tang đại phu lúc này cực kỳ thê lương, y phục đã rách nát, trên người nhiều chỗ vết thương vẫn còn rỉ máu, gương mặt đang dần tái đi, điệu bộ rất chật vật.
- Tang Trần, ngươi và Kha Phúc tiếp tục đưa bộ lạc đến thành Phong Tuyết, ta sẽ ở lại ngăn cản Mộ Lan nhân.
A Công trong ngữ điệu lộ vẻ mệt mỏi, thế nhưng trong sự mệt mỏi ấy lại là lửa hận bất khuất. Chỉ là Tang đại phu làm sao có thể để A Công hi sinh được. A Công chính là biểu tượng của bộ lạc, có A Công thì bộ lạc mới tồn tại, mới có thể phát triển.
Tang đại phu lắc đầu, kiên quyết nói:
- Không được, nếu ngay cả người cũng bỏ bộ lạc thì sau này U Đô sẽ ra sao? Không được, tôi không đồng ý.
- Tang Trần, ngươi nhìn xem, cứ cái đà này, chỉ sợ chưa đến Phong Tuyết thành thì đã bị Mộ Lan nhân đuổi kịp.
A Công nhìn đoàn người di chuyển chậm chạp, thở dài một tiếng nói.
- Nếu đã vậy thì tôi sẽ ở lại ngăn cản đám ác tặc đó. Còn A Công, người phải tiếp tục sống để dẫn dắt U Đô.
Cho dù có nói thế nào đi nữa thì Tang đại phu vẫn kiên quyết không cho A Công một mình hi sinh. Một ông lão đầu tóc bạc phơ đi ở giữa đoàn người bỗng quay đầu nhìn lại, chứng kiến A Công và Tang đại phu nói chuyện với nhau.
Bỗng ông lão gia tăng cước bộ lên một chút, hướng về phía những bô lão khác, thì thầm gì đó với bọn họ. Một lúc sau thì ông ta nói với U Đô tộc trưởng:
- Kha Phúc, đám người già chúng ta mệt rồi, không muốn tiếp tục đi nữa. Các ngươi đưa A Công và những người khác đi đi, đừng lo cho bọn ta.
U Đô tộc trưởng nội tâm không khỏi phức tạp, rồi đưa mắt nhìn A Công và Tang đại phu. Ở đây, ba người bọn họ có chức trách cao nhất trong việc bảo vệ những người này.
A Công nén đau thương lại, cuối cùng gật đầu. U Đô tộc trưởng hiểu ý, liền hướng những người già này, thành kính hành lễ, nói:
- Tiểu bối Kha Phúc thay mặt tất cả tộc nhân trong bộ lạc cảm tạ các bô lão.
- Cần gì phải như vậy, đám già này đã làm chậm trễ chuyến di hành, nếu như bộ lạc thực sự xảy ra chuyện, đám già này làm gì còn mặt mũi đi gặp tổ tiên. Hài… mau đi đi, đám già này muốn nghỉ ngơi một chút.
Nói xong, các trưởng bối bô lão liền di chuyển về phía sau rồi ngồi bệch xuống. Thường này, thú vui của các bô lão chính là tụ họp lại với nhau để ngâm nga những khúc nhạc. Bây giờ cũng giống như vậy, họ lấy ra mấy cái nhạc cụ làm bằng gỗ, cốt thú… bắt đầu ngâm xướng. Tiếng nhạc của họ ẩn chứa biết bao nhiêu tâm tình hướng về phía U Đô bộ lạc.
Có lẽ cho đến cuối đời, dù có chết, bọn họ vẫn muốn được chết trên mảnh đất U Đô này. Khúc nhạc mà họ tạo nên, dù cho bão tuyết hung hãn gào thét cũng không cách nào che lấp được.
U Đô tộc trưởng khóe mũi cay cay, cuối cùng quỳ xuống, bái lạy ba cái. Bọn họ nhìn U Đô tộc trưởng, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng, khẽ gật đầu rồi nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý dung nhập vào khúc nhạc cuối cùng thổi lên vì bộ lạc.
Tang đại phu gương mặt thoáng qua vẻ đượm buồn, nhưng tình huống lúc này chẳng còn cách nào khác, đành phải đỡ A Công tiến về phía trước.
Những tộc nhân đang di chuyển nhìn qua từng gương mặt của những bô lão này, trong lòng tràn ngập sự thành kính biết ơn, rồi sau đó tiếp tục chuyến hành trình khắc nghiệt.
Khúc nhạc cuối cùng này như khắc cốt ghi tâm, dù đi bao xa cũng có thể nghe thấy được nó, bởi nó tượng trưng cho U Đô bộ lạc, là một khúc nhạc bất diệt trong lòng của mỗi tộc nhân U Đô.
********* Quyển 1: Ti Mệnh ********* Ảnh Nguyệt sơn trang
Trong bão tuyết, mấy trăm bóng đen di chuyển với tốc độ rất nhanh về phía trước, thời tiết khắc nghiệt này chung quy cũng chỉ hạn chế đi một phần tốc độ của bọn họ. Từ trên người những kẻ này toát lên nét hung bạo khát máu, như những kẻ đi săn đang truy tìm con mồi của mình.
Ở vị trí đi đầu là một đại hán cao to. Kẻ này không hề xa lạ, mà chính là Vưu Thành – kẻ mang theo Mộ Lan nhân đến Phong Tuyết bộ lạc khảo thí. Nhưng bởi vì Ti Mệnh đột ngột xuất hiện gần như phế đi Hoằng Khương, buộc Vưu Thành phải cấp tốc trở về Mộ Lan mộ lạc để man công bọn chúng trị thương cho Hoằng Khương.
Trông Hoằng Khương thương thế cực nặng, như sống dở chết dở, man công Mộ Lan bộ lạc hung tính nổi lên, lập tức triệu tập các dị sĩ trong bộ lạc tổng tấn công U Đô.
Trong lúc A Công vắng mặc, dù đã đề phòng từ trước, nhưng không ngờ thực lực của Mộ Lan bộ lạc lại cực kỳ mạnh mẽ, trong một thời gian ngắn đã khiến U Đô bộ lạc chìm trong biển lửa.
Cũng may đúng lúc đó A Công kịp thời trở về, thi triển thần thông đẩy lùi man công Mộ Lan bộ lạc, nhờ vậy mà một bộ phận tộc nhân mới có cơ hội bỏ chạy.
Thần thông của A Công uy lực khôn lường, khiến cho man công Mộ Lan bị thương, không thể tiếp tục chủ trì, liền hạ lệnh cho Vưu Thành tiếp tục truy sát.
Trên đường đi, Vưu Thành nhiều lần gặp phải một toán dị sĩ U Đô, bọn họ tuy ít người nhưng chiến đấu ngoan cường, mất một cánh tay vẫn tiếp tục chiến đấu, thậm chí đã phế đi toàn thân, họ vẫn có thể dùng miệng của mình cắn xé, ngấu nghiến đối thủ khiến cho việc truy sát trở nên khó khăn hơn đôi chút.
Nhưng chung quy vẫn không thể ngăn cản nổi lực lượng khủng bố của Mộ Lan nhân. Nhìn bên hông một số tên có treo một đến hai cái đầu lâu. Những đầu lâu này toàn bộ đều là đầu lâu tộc nhân U Đô. Bọn họ dù chết đi nhưng trong mắt vẫn điên cuồng bất khuất, thời khắc cuối đời vẫn không hề tỏ ra chút sợ hãi nào.
- Đám nghiệt chủng này không biết sống chết. Cứ tiếp tục đi, rồi đám nghiệt chủng bọn ngươi sẽ biết thế nào là tuyệt vọng cùng cực.
Vưu Thành khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo độc ác. Bỗng nhiên từ phía trước, trong tiếng gió gào thét mang theo một khúc nhạc tang thương.
Vưu Thành bỗng nhíu mày lại, trong lòng dấy lên một nỗi bất an nho nhỏ. Hắn nhìn thấy ở phía trước có một vài bóng người đang ngồi trên tuyết.
“Hừ, để xem các ngươi làm được gì.”
Thực lực Mộ Lan nhân hoàn toàn áp đảo, thế nên Vưu Thành không tin U Đô có thể làm được chuyện gì nên hồn. Tiến gần thêm một chút nữa, Vưu Thành nhìn thấy thì ra mấy cái bóng đen kia chính là những bô lão.
Vưu Thành dừng cước bộ lại, những tộc nhân đi theo hắn dĩ nhiên cũng hành động tương tự. Chỉ thấy Vưu Thành sắc mặt lạnh lẽo, nhìn những bô lão đang nhắm mắt thổi nhạc, không khỏi nhạo báng quát:
- Cái đám già chết tiệt này lại còn có tâm tình chơi nhạc. Chỉ là nó khiến ta rất khó chịu, người đâu, mau cắt lưỡi, bẻ tay đám già này cho ta, để xem bọn chúng còn có hứng chơi nhạc không. Hắc hắc hắc…