Kiếm ý tiến giai đột phá, huyễn hóa thực chất, vô hình trọng thương đối thủ, nếu bình thường, có lẽ hắn sẽ có một tia cao hứng, thế nhưng hiện tại đối diện với thế công như trường gian đại hãi, hắn nào còn tâm trạng mà quan tâm, thậm chí lúc này hắn còn chưa phát giác ra rằng bản thân đã đột phá kiếm ý lên một tầng mới.
Hắn biết, Bạch Trường Cầm bây giờ đã sử dụng toàn lực, lực lượng toàn bộ đều tích tụ vào trong một quyền lôi đình hùng mạnh của Vũ Chi Cổ Thần, tựa hồ có ý muốn phân thắng bại.
Uy thế kinh thiên động địa, phá toái hư không, hoàn toàn không có cơ hội để tránh né, mà cho dù có, Tinh Hồn heienj tại cũng sẽ không lựa chọn tránh né.
Hắn lãnh đạm, nhưng cũng rất kiêu ngạo. Đại Thiên Thế Giới rộng lớn vô biên, kỳ tài vô số, mà nơi hắn khởi đầu trên Đại Thiên Thế Giới này chính là Hư Thần Tinh, một tinh cầu nhỏ bé đẳng cấp rất thấp, sở dĩ trước đây, hắn đối với những gã thiên kiêu chi tử khác thờ ơ, không đặt vào trong mắt là bởi vì đám người tự xưng là thiên kiêu chi tử đó đặt vào Đại Thiên Thế Giới chỉ là một hạt cát nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Vì vậy, hắn chưa một lần đi để ý đến, bởi những kẻ đó, một chiêu của hắn cũng không tiếp nổi, thế thì đi quan tâm để làm gì? Nhưng đối với những cường giả đồng giai thật sự, như là Bạch Trường Cầm, hoặc Dương Thiên Quân, đó mới là những kẻ đáng để hắn phải thực sự động thủ.
Hắn muốn nhìn xem, một gã tu sĩ phi thăng như hắn, đặt vào những siêu cấp yêu nghiệt tương lai vô hạn này sẽ như thế nào. Nếu như không vượt qua được, vậy thì nguyện vọng đó là sao có khả năng thực hiện?
Đã đi một con đường này chính là thi sơn huyết hải, rất gian nan, là một con đường không thể vãn hồi. Từ lâu, hắn đã chấp nhận số mệnh của mình, nhưng dù chấp nhận, hắn vẫn buộc phải bước về phía trước, vì ước nguyện.
Bạch phát phiêu dật trong cuồng phong hủy diệt, phảng phất như khung trời sập xuống, đột nhiên đôi mắt của hắn mở ra, trong đôi huyết nhãn bắn ra huyết mang lãnh khốc, hai tay nắm chặt cổ kiếm Đồ Lục đặt dọc ở trước mặt, trên thanh kiếm cổ xưa đen tuyền in lên gương mặt lãnh khốc đó, đột nhiên lưỡi kiếm xoay qua, chân bước về phía trước một bước, cổ kiếm chỉ thiên, xung quanh kiếm ý đệ tứ tầng trong chớp mắt tụ thành một thanh cổ kiếm khổng lồ.
Sau lưng chín không gian động thiên nở rộ ánh hào quang, nguyên lực điên cuồng rót vào trong thân thể hắn, không gian tiên phù phát huy khả năng mượn thiên địa chi lực để gia trì lên một kiếm cuối cùng này.
Trên thân thể cổ giáp hiện ra, hai bên ngực giáp rực sáng lên một đôi mắt, giữa bụng giáp há ra một cái miệng lớn, trông giống như một cái quỷ diện cực kỳ đáng sợ, đem nguyên lực khếch tán đều vào thân thể của Tinh Hồn.
Trong cơ thể, thần bí châu như thông linh suy nghĩ của Tinh Hồn, đột nhiên nó rung lên, từ bên trong hạt châu phun trào ra sương mù màu tím, trong giây lát thẩm thấu vào thân thể Tinh Hồn, đem tiềm lực của hắn phát huy đến cực hạn.
Phía trên thiên không, Bạch Trường Cầm con ngươi co rút, trong đôi tử mâu in lên bóng dáng điên cuồng của Tinh Hồn lúc này, mà không chỉ có vậy, phản phất như lúc này, người in trong đôi tử mâu của hắn không phải là Tinh Hồn, mà là một người hoàn toàn khác, người đó tóc đen bay tán loạn phiêu dật trong gió lớn, trên thân thể cổ lão chiến giáp, sau lưng một đôi hắc dực mở rộng ra, tựa như một tôn chiến thần trong truyền thuyết.
“Trảm Tam Kiếm – Kiếm Trảm Tinh Thần.”
Mặc dù chỉ thoáng qua trong giây lát ngắn ngủi, nhưng một giây đó, Bạch Trường Cầm đã biến, lần này, mình bại rồi!
Quyền của Vũ Chi Cổ Thần như lưu tinh từ thiên không rơi xuống, nhưng một kiếm hủy diệt vô tận tinh thần kia lại còn kinh hãi thế tục hơn rất nhiều, đem Vũ Chi Cổ Thần trảm ra làm đôi, cánh tay khổng lồ hoàn toàn bị chấn vỡ nát.
Vũ Chi Cổ Thần sụp đổ, rồi sau đó tiêu tán trong thiên địa.
Bầu trời mây đen tan biến, ánh mặt trời một lần nữa bao phủ xuống Kỳ Xà thành.
Nơi đại đấu trường, một chốn hỗn độn như phế tích, khói bụi mịt mù, khắp nơi bị tàn phá bởi một trận chiến kinh khủng kia.
Hai bóng người trong khói bụi hiện ra, Bạch Trường Cầm lúc này đang ngồi xếp bằng trên đất, cầm hồn đã biến mất, miệng rơi xuống một ngụm máu lớn ướt đẫm bạch bào phía trước ngực, giống như nền tuyết bị tô điểm bởi máu tươi, y phục có chút hỗn loạn, làm cho người ta sinh ra cảm giác bi thương.
Sắc mặt tái nhợt, thế nhưng đôi mắt sáng trưng, trên đôi môi nở một nụ cười. “Ngươi thắng rồi!” Thanh âm ôn hòa kèm theo một chút bi ai khẽ thốt lên.
Đối diện với hắn, Tinh Hồn hắc y đã vụn nát, lộ ra cơ thể săn chắc, có điều máu tươi đang không ngừng rỉ ra, còn về quỷ diện giáp thì đã thu hồi vào trong cơ thể, vừa rồi quỷ diện giáp lộ ra ngoài không hề bị người khác phát giác, bằng không có lẽ hắn gặp một vài rắc rối.
Hắn đứng nơi đó, tay cầm cổ kiếm rất hiên ngang, tựa như một vị chiến thần bất bại, khí thế vẫn chưa hề thu liễm. Hắn nhìn Bạch Trường Cầm, nghe rõ đối phương nói gì, nhưng hắn không đáp lại, thắng thua đã rõ, không cần thiết phải nói thêm điều gì.
Nhìn vào kết cục, nhiều người vẫn chưa tin vào mắt mình. Bạch Trường Cầm, cái tên tuyệt thế thiên kiêu đó, thiên phú xuất chúng nhất trên Loạn Tiên Hải, được Vượn Tài bảo điếm xếp vị trí cao nhất trên Tinh Vương Chiến, thứ vị chưa một lần thay đổi, thế nhưng rốt cuộc lại bại trận, mà đối phương, ngay cả Địa Tiên cảnh cũng chưa đặt chân vào.
Lại nhìn sang Tinh Hồn, người ta càng thêm khϊếp sợ hơn. Vì cái gì, một gã vô danh vừa mới được Huyết Luân hộ pháp thu nhận lại mạnh mẽ đến như vậy, một đường thẳng tiến đánh bại không biết bao nhiêu thiên kiêu chi tử, ngay cả người mạnh nhất cũng bại dưới kiếm của hắn.
Nhớ lại một kiếm cuối cùng kia, một kiếm làm cho không gian tinh thần rơi vào viễn cảnh hủy diệt, Vũ Chi Cổ Thần tưởng chừng như vô địch không gì sanh được thé mà bị sụp đổ hủy diệt.
Từ lúc nào, Loạn Tiên Hải xuất hiện một kẻ khủng bố đến như vậy?
Vân Phi Ưng nhìn vào kết cục trận chiến vấn đỉnh mà hai bàn tay siết chặt, canh tay run run, trong đôi mắt càng thêm quyết tâm.
Liễu Nguyệt Yên nhìn vào bóng dáng bạch bào phía trên chiến đài hoang tàn, lộ ra sự lo lắng, liền cấp tốc nhảy khỏi khán đài xông về phía trước.
Trông thấy Liễu Nguyệt Yên khẽ động, như hiểu được tâm ý của nàng, các vị trưởng lão liền thả ra cấm chế, để cho nàng tự nhiên xông vào bên trong. Không chỉ có nàng, một số sư huynh đệ của Bạch Trường Cầm cũng tiến vào chiến đài, mục đích dĩ nhiên chính là để giúp đỡ Bạch Trường Cầm, bởi bây giờ hắn ta sức cùng lực kiệt, tinh thần rất chi mệt mỏi.
Lục Phong, Tào Tuyết Dương và Ma Luân, cả Tiểu Long nữa, bọn họ hành động cùng lúc với đám Liễu Nguyệt Yên, nhảy vào bên trong chiến đài để trợ giúp cho Tinh Hồn.
Dạ Vương trên khán đài đứng thẳng dậy, đôi mắt nhìn xuống đại đấu trường đã bị hóa thành phế tích kia, bỗng nhiên lộ ra một tia thất vọng buồn bực.
Mà ngược lại, Chu Thiên Tử, Huyết Luân hộ pháp thì rất kinh hỷ. Không nghĩ đến, Tinh Hồn cư nhiên vô cùng lợi hại vượt ngoài sức tưởng tượng của bọn họ, ngay cả Bạch Trường Cầm cũng bại dưới kiếm của hắn, làm sao không vui mừng.
Các cường giả khác, nhìn biểu cảm của mỗi người đều khác nhau, tựa hồ mỗi người đều có tâm tư riêng của mình.
Chỉ thấy Chu Thiên Tử thân thể khẽ lắc nhẹ, chớp mắt đã xuất hiện chính giữa chiến đài, ánh mắt nhìn về phía trưởng lão các phái ra hiệu cho bọn họ rút lui, đồng thời khẽ vận lực quét ngang chiến đài, giúp chiến đài trở nên trông trải dễ nhìn hơn một chút.
Mục nhãn nhìn Bạch Trường Cầm, rồi sau đó nhìn về phía Tinh Hồn, đặc biệt nhìn hơi lâu một chút như đang dò xét gã tân đệ tử Địa Ngục giáo này, sau đó thu hồi lại, ngữ điệu uy nghiêm trịnh trọng vang lên: “Tinh Vương Chiến chi đỉnh đã có kết quả, Địa Ngục giáo đệ tử Tinh Hồn chiến thắng, trên Tinh Vương Chiến xếp hạng thứ nhất, Quỷ tông đệ tử Bạch Trường Cầm xếp hạng thứ hai, Quỷ tông đệ tử Vân Phi Ưng xếp hạng thứ ba, ai có ý kiến gì không?”
Chu Thiên Tử miệng hỏi một câu, bên trong ẩn chứa uy áp cường giả, ánh mắt quét nhìn quanh, chỉ là câu hỏi này tựa có chút thừa thải, kết quả phía trước, có người nào dám dị nghị đây?
Sau vài nhịp thở không có ai lên tiếng phản đối, Chu Thiên Tử thanh âm tiếp tục: “Tinh Vương ngoài ba thứ hạng đầu, phần thưởng sẽ được Vượn Tài bảo điếm phụ trách chuyển đến tay các ngươi. Còn ba thứ hạng đầu, bao gồm Tinh Hồn, Bạch Trường Cầm và Vân Phi Ưng, các ngươi tiến lên chiến đài, bản tọa sẽ trực tiếp trao thưởng.”
Tinh Hồn và Bạch Trường Cầm được đám sư huynh đệ cho sử dụng đan dược, sức lực và tinh thần phần nào khôi phục, đã có thể tự mình hành động. Còn Vân Phi Ưng, dĩ nhiên thể trạng của hắn rất tốt, có điều sắc mặt có chút không dễ nhìn.
Trước tiên Chu Thiên Tử hướng về Vân Phi Ưng, nói: “Đệ tam Tinh Vương, Vân Phi Ưng, phần thưởng của ngươi bao gồm Bàn Long Thủ, Nộ Viêm Giáp, đều là hạ phẩm linh bảo, đồng thời được tiến vào trong thánh địa bản giáo tu hành một năm, hướng bản tọa một lần chỉ điểm. Pháp bảo lên trong đây, còn thánh địa tu hành và một lần chỉ điểm kia, ngươi tùy thời có thể đến bản giáo lĩnh hội, hoặc nếu muốn, ngươi có thể quy đổi thành một thứ khác theo ý ngươi.”
Đối diện với cường giả như Chu Thiên Tử, hô hấp của Vân Phi Ưng có chút hỗn loạn, trái tim bị chút áp lực, vội ôm quyền kính lễ: “Đa tạ tiền bối ban thưởng.”
Chu Thiên Tử gật đầu, rồi sau đó nhìn sang Bạch Trường Cầm: “Đệ nhị Tinh Vương, Bạch Trường Cầm, bản tọa ban thưởng ngươi Uẩn Linh Bội, Phụng Minh Kính và Lục Thần Phi Phong Y, đồng thời ngươi có hai năm tu hành tại thánh địa bản giáo, có thể hướng bản tọa chỉ điểm hai lần.”
Đối với Bạch Trường Cầm mà nói, Phụng Minh Kính và Lục Thần Phi Phong Y chỉ là thêu hoa dệt gấm, mặc dù đối với người khác cực kỳ trân quý, thế nhưng cói hắn chẳng là gì. Thế nhưng Uẩn Linh Bội, đây chính là một pháp bảo cực kỳ trân quý à, nghe nói Uẩn Linh Bội mang theo bên mình có thể giúp chủ nhân tinh thần minh mẫn, phụ trợ tăng trưởng tinh thần lực, đối với Bạch Trường Cầm quả nhiên là thứ đồ rất tốt.
Chu Thiên Tử cũng là xuất thủ hào phóng, dĩ nhiên tặng một bảo vật trân quý như vậy, có điều, nếu không hành động được như thế, vậy thì mặt mũi của y để ở đâu đây.
Dạ Vương dĩ nhiên đối với hai kiện pháp bảo Phụng Minh Kính và Lục Thần Phi Phong thì khịt mũi khinh thường, nhưng đối với Uẩn Linh Bội thì thần sắc ngưng trọng, đủ biết rằng thanh danh của Uẩn Linh Bội cao đến đâu.
Sau khi trao xong phần thưởng cho hai người Vân Phi Ưng và Bạch Trường Cầm, rốt cuộc cũng đến lượt Tinh Hồn. Chỉ thấy Chu Thiên Tử ánh mắt nhìn hắn lộ ra một tia ưa thích.