Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên
Chương 311: Bạch Ly
Thủy Kính, thiên kiêu chi tử thiên phú cao nhất thuộc về Hoàng Thạch đảo, trên chiến đài thậm chí ngoài ý muốn bộc lộ đao ý đệ nhị trọng, khiến cho chúng nhân chấn kinh vì thiên phú đao tu của hắn, những tưởng trận chiến chiến thắng không nghi ngờ thuộc về Thủy Kính, nhưng rốt cuộc lại tiếp tục ngoài ý muốn, Tinh Hồn chỉ một kiếm duy nhất đem kiếm kỹ của Thủy Kính triệt để hủy diệt, sau đó đem thân thể cường tráng của Thủy Kính trảm thành hai mảnh.
Không biết nếu như còn sót lại một hơi thở, có hay không Thủy Kính đang rất ân hận ở trong lòng, ân hận vì sao bản thân lại đi đáp ứng lời đề nghị kia, đem Tinh Hồn miểu sát.
Khán đài trên cao, Hoàng Thạch đảo đảo chủ Thành Đức đứng bậc dậy khỏi ghế ngồi, gương mặt biến đổi to lớn, trong đôi mắt gân đỏ xuất hiện, dĩ nhiên đang cực kỳ tức giận.
Thủy Kính chính là do Thành Đức phát hiện thu làm đệ tử chân truyền, sau đó tận lực bồi dưỡng, hết thảy đáp ứng mọi tài nguyên tu luyện để Thủy Kính sớm ngày triển lộ phong quang, đem tất cả thiên kiêu chi tử trên Loạn Tiên Hải mạnh mẽ đè ép xuống, biến tất cả thành vật làm nền.
Thế nhưng không nghĩ đến, tên đệ tử mà hắn đắc ý vẫn còn chưa thể phát huy toàn bộ tiềm lực thì đã bị vẫn lạc trên chiến đài, mà vẫn lạc trong tay một gã ngay cả Địa Tiên Cảnh còn chưa đặt chân vào.
Đơn giản là một kiếm miểu sát, từ lúc nào vượt cấp gϊếŧ người có khả năng đơn giản đến như vậy?
“Thành Đức đạo hữu, sống chết có số, không nên quá đau buồn.”
Nam Độc hộ pháp trong bụng cười lạnh một tiếng, thái độ bên ngoài thì phản phất một tia bi thương, giống như vì đệ tử của Thành Đức chết bi ai thay.
Chỉ thấy Thành Đức liếc mắt nhìn Nam Độc hộ pháp, sau đó nhìn sang Huyết Luân hộ pháp, cuối cùng dừng lại ở người đang ngồi bên cạnh hắn, Vô Ngân tán tiên, lạnh lùng trừng mắt nhìn một cái, ý như muốn nói rằng, việc tốt này đều là nhờ ngươi ban tặng.
Trước đó, Vô Ngân tán tiên đã tìm đến chỗ của Thành Đức, hy vọng Thành Đức để đệ tử đắc ý của hắn thay lão ta báo thù cho mấy tên đệ tử. Ban đầu Thành Đức do dự, âu cũng bởi phía sau lưng Tinh Hồn chính là Huyết Luân hộ pháp, nhưng rốt cuộc vẫn bị hứa hẹn của Vô Ngân tán tiên làm dao động, cuối cùng chấp thuận.
Trên chiến đài, sống chết do trời định, cho dù Tinh Hồn bị đánh chết, Huyết Luân hộ pháp cũng chỉ trách đệ tử mình thực lực kém cỏi mà thôi.
Mà thực lực của Thủy Kính mạnh yếu như thế nào, Thành Đức là người nắm rất rõ, thế nhưng không ngờ, ngay cả khi Thủy Kính vận dụng cả đao ý tầng thứ hai, kết quả vẫn bị Tinh Hồn diệt sát nhanh chóng.
Chỉ thấy Thành Đức hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người bỏ đi. Hoàng Thạch đảo duy nhất một mình Thủy Kính tham dự, thành công tiến vào hạng ba trăm người mạnh nhất, nhưng bây giờ đã vẫn lạc, ngồi ở đây còn có ý nghĩa gì nữa.
Vô Ngân tán tiên cũng tự biết bản thân không thể ở lại đây nữa, cũng đành âm thầm rút lui, tìm một chỗ nào đó tạm thời ẩn nấp.
Nhìn thấy Hoàng Thạch đảo đảo chủ Thành Đức và Vô Ngân tán tiên đều động thời bỏ đi, Nam Độc hộ pháp con ngươi nhỏ xíu hơi di chuyển, hai ngón tay xoa xoa sợi râu trắng mọc ở bên mép, bỗng nhiên ra lệnh cho một gã hạ nhân, tựa hồ trong đầu đang có ý tưởng nào đó.
Trở lại tại chiến đài, Tinh Hồn quay trở về lại vị trí, một trận chiến vừa rồi liền tạo thành một cái chấn nhϊếp với những người còn lại. Thực lực Thủy Kính mạnh mẽ không nghi ngờ, đao ý đệ nhị trọng há có thể khinh thị, nhưng kết quả trước mắt đã rõ ràng, cho dù là đao ý đệ nhị trọng đi chăng nữa, đối với Tinh Hồn không tạo thành bất kỳ nguy hiểm nào.
Khiêu chiến hắn phải suy nghĩ rất nhiều à.
“Không ra mặt thì thôi, đã ra mặt thì lóa mắt người nhìn.” Lục Phong nhìn Tinh Hồn, mỉm cười nói.
So với những gì hắn tưởng tượng, cơ hồ Tinh Hồn mạnh ngoài sự dự đoán.
Cả Tào Tuyết Dương lẫn Mộ Ngọc biểu cảm đồng dạng kinh ngạc ngoài ý muốn, không nghĩ đến gã đệ tử mà sư tôn bọn hắn vừa mới thu nhận này, thực lực mạnh mẽ đến như vậy.
Một kiếm miểu sát, đây không phải ai cũng có khả năng làm được, hơn nữa đối phương còn lĩnh ngộ được đao ý đệ nhị trọng. Có thể do Thủy Kính vẫn còn hơi chủ quan, thế nhưng một chiêu đơn giản diệt sát, không thể hoàn toàn là do chủ quan được.
Sư tôn quả nhiên ánh mắt lợi hại. Tào Tuyết Dương hít vào một ngụm trọc khí, ánh mắt nhìn Tinh Hồn càng thêm hứng thú, cái miệng nhỏ nở nụ cười tuyệt đẹp, thanh âm tự nhiên yêu mị vang lên: “Nguyên lai tiểu sư đệ lợi hại như vậy, xem ra vẫn muốn giấu thực lực nha.”
Mà Tiểu Long lúc này đã nhanh chân nhảy lên ngồi trên vai của Tinh Hồn, biểu cảm gương mặt hách dịch, ý bảo hắn lợi hại như vậy, công lớn nhất thuộc về long gia gia đây.
Tinh Hồn liếc nhìn nó, cũng lười quản, sau đó lại hướng về Tào Tuyết Dương, đáp: “May mắn đắc thủ thôi, so với nhị sư tỷ vẫn còn kém xa.”
Giọng điệu khách khí như vậy, nếu bình thường thì Tào Tuyết Dương sẽ mỉm cười cho qua, thế nhưng lần này… thật sự có chút nuốt không trôi à. Ngươi chiến lực mạnh mẽ như vậy, còn dám nói là kém xa ta?
Ma Luân nhìn Tinh Hồn lộ ra chiến lực vô song, mặc dù đã đoán được thực lực Tinh Hồn rất mạnh, người có thẻ thoát khỏi ma trảo của một gã cường giả bán bộ Cửu Thiên Huyền Tiên như Vô Cực kiếm tiên làm sao phải hạng tầm thường.
Có điều, hắn cũng giống như Huyết Luân hộ pháp, cho rằng Tinh Hồn sử dụng ngoại lực, nếu như không có ngoại lực nghịch thiên nào đó hỗ trợ, chắc chắn Tinh Hồn so với các siêu cấp yêu nghiệt đồng giai sẽ ăn rất nhiều thiệt thòi.
Thậm chí còn có ý tưởng, Tinh Hồn lọt vào hạng ba trăm, hay may mắn hơn một chút lọt vào hạng một trăm người mạnh nhất liền đã là cực hạn của hắn, nguyên lai, rốt cuộc tất cả vẫn đánh giá quá thấp người này.
Ở một góc khác, nơi tập trung rất nhiều các con bạc đang say sưa chửi mắng, mục tiêu, nghiễm nhiên chính là Thủy Kính, tại đây có rất nhiều người đổ hết tài sản vào hắn ta, những tưởng chắc ăn lọt vào hạng một trăm người mạnh nhất, không ngờ ngoài ý muốn bị người ta gϊếŧ chết. Thắng thì không sao, nhưng thua là bị cả đám người đào đến mười tám đời tổ tông lên mà chửi.
Lẫn trong đám đông người, có một ông lão dáng người thấp bé, gương mặt hồng hào điểm một vài nếp nhăn, đôi mắt sáng trưng lộ vẻ tinh thông chuyện đời, năm tháng tang thương, trên đầu tóc trắng búi tròn, chỉ thấy ông lão mặc bộ y phục hôi bào tầm thường, nếu không phải từ đôi mắt bắn ra một tia tinh mang lão luyện bất phàm, chỉ sợ rằng làm cho người ta rất khó nhận ra được.
Ông lão này tên gọi Bạch Ly, là người kể chuyện lúc Tinh Hồn lần đầu tiên đặt chân đến Kỳ Xà thành này. Đương nhiên lúc này, cho dù thần thức của Tinh Hồn có mạnh mẽ đến cỡ nào đi nữa thì tuyệt không thể phát hiện được ông ta.
“Tiểu gia hỏa này có chút vô sỉ nha, cư nhiên thực lực khủng bố như vậy, ngay cả Linh Tiên cũng không phải đối thủ của hắn, lại tham dự Tinh Vương Chiến, cả một đám người bị tiểu gia hỏa này xỏ mũi cả, hắc hắc…”
Bạch Ly cười lạnh trong lòng, cơ hồ muốn nhìn thấy thực lực của Tinh Hồn, thậm chí còn nhìn ra được, Tinh Hồn khác biệt rất lớn với những tên thiên kiêu chi tử khác.
Tiên phù một thước kia, thật sự là chỉ có một tiên phù thôi sao? Còn cả, lực lượng thân thể của hắn cường hãn đến một, một quyền toàn lực, cho dù phòng ngự cỡ tiên thiên hoang thú cấp một cũng không chịu đựng nổi.
Trong mắt chúng nhân, Thủy Kính chết là ngoài ý muốn, thế nhưng đối với ông lão Bạch Ly mà nói, hắn chết không oan chút nào.
“Còn cả đầu Viễn Cổ Ứng Long kia nữa, hắc hắc… không đơn giản nha. Viễn Cổ Ứng Long nhất tộc đã bị diệt chủng, như thế nào bây giờ lại lòi ra một đầu Viễn Cổ Ứng Long sơ sinh, mà con Ứng Long này linh trí thức tỉnh một cách thuần thục.”
Ngay cả thân phận của Tiểu Long cũng bị ông lão Bạch Ly này nhận ra được, thân phận chỉ sợ rất không bình thường. Từ khi nào, một Hư Thần Tinh nho nhỏ này lộ ra nhiều vị cường giả trác tuyệt thần bí như thế này? Đầu tiên là Tần lão Tần Mộc, sau đó là ông lão Bạch Ly này, ngay cả bằng hữu của ông ta, trong miệng gọi là lão ăn mày kia, cơ hồ cũng không phải người bình thường.
“Chậc chậc, lão ăn mày, có hay không tiểu gia hỏa này là người mà cả Đại Thiên Thế Giới này đang tìm đây? Cũng không đúng, Huyền Hoàng như thế nào lại có tướng quần ma loạn?”
Trong mắt Bạch Ly lộ ra vẻ suy tư, đôi tuệ nhẫn chằm chằm dính chặt lên người Tinh Hồn, không ngừng đánh giá.
“Lão già, linh thạch của lão đây. Chết tiệt, sao lão số đỏ dữ vậy, đặt lúc nào cũng ăn, mà khi nào cũng than nghèo là thế bất nào nhỉ?”
Một gã thanh niên xuất hiện, tướng tá phổ thông, tựa hồ là hạng người lớn lên trong giang hồ, giọng nói thô kệt vang lên, đồng thời ném qua cho Bạch Ly một cái nhẫn không gian.
Bạch Ly nhìn thấy cái nhẫn thì hai mắt sáng trưng lên, thiếu điều như đang thấy mỹ nhân cởi trần vậy, nhanh chóng chụp lấy cái nhẫn rồi nâng niu như trứng mỏng.
“Đó gọi là ông trời có mắt, biết thương người già hiền lành như ta, còn đám thanh niên các ngươi, chậc chậc… chỉ biết cờ bạc đỏ đen, hỏng hết cả một thế hệ.”
Nghe Bạch Ly nói, gã thanh niên kia chỉ muốn nhổ một cơn mưa nước bọt dìm chết lão ta, cái gì mà ông lão hiền lành, phải gọi là lão già chuyên đi hố người khác mới đúng. Chính hắn không ít lần bị lão ta hố, thế nhưng không biết trời xuôi đất khiến lại đi theo lão già này đến tận bây giờ.