Vũ Gia Minh run lẩy bẩy chạm ngón tay vào thanh kiếm, tức thì hơi lạnh bao bọc lại đầu ngón tay của cậu.
Mục Ly lên tiếng, giới thiệu thanh kiếm này: “Đây là kiếm Phong Hàn, là thanh kiếm diễn hóa từ cầu linh hồn của Hàn sư huynh.”
Vũ Gia Minh bất ngờ: “Từ cầu linh hồn diễn hóa thành? Không phải nói cầu linh hồn…”
Cậu còn chưa nói xong, Hàn Vân đã cất lời: “Đấy là dạng một, còn đấy là dạng hai.”
Mục Ly phụ trợ: “Cầu linh hồn ở dạng nguyên hình đúng là rất dễ tổn thương, nhưng một khi đã diễn hóa thì còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố, tựa như kiếm Phong Hàn thì vô cùng cứng.”
“Ồ…” Vũ Gia Minh gật đầu, cậu rón rén lùi ra sau hai bước, thân mình hơi xoay chuyển.
Hàn Vân nhìn thấy cậu như vậy, lạnh giọng ra lệnh: “Ôm lấy thân kiếm.”
Vũ Gia Minh khóc không ra nước mắt, nói: “Huynh à, huynh xem thời tiết thế này, thân kiếm thế này, đệ chịu không nổi!”
Nói đùa gì chứ, cậu đây cũng mong chờ cảm giác chao lượn trên không đấy, nhưng không phải bằng thứ này! Nếu leo lên, đến khi xuống cậu có lẽ chỉ còn bộ xác đông lạnh, chưa kể thanh kiếm nhìn sắc bén kinh khủng…
Hàn Vân vẫn tỏ ra thái độ cứng rắn: “Không sao.”
Mục Ly thấy cậu có vẻ lo sợ như vậy liền cười thầm vài tiếng, nhếch môi nói: “Thực sự không sao đâu, nếu Hàn sư huynh muốn mưu hại cậu thì cũng sẽ không lộ liễu như thế.”
Nghe câu khuyên bảo có cũng như không kia, Vũ Gia Minh cắn chặt răng, “Được rồi”
Leo lên thì leo, nam nhi đại trượng phu, muốn làm nên việc lớn thì phải biết ngậm đắng nuốt cay.
Vũ Gia Minh chầm chậm tiến đến, lại dứt khoát ôm vào thân kiếm đang bay lơ lửng ấy.
Chỉ là Vũ Gia Minh không dám ôm quá chặt, chỉ sợ lưỡi kiếm hại người.
Nhưng mà Vũ Gia Minh lo lắng cũng dư thừa, cậu vừa ôm lấy thân kiếm, ấy vậy mà cảm giác lạnh giá như trong tưởng tượng lại không xuất hiện, thay vào đó là hơi ấm tỏa dần trong người.
Ánh mắt Hàn Vân chợt sắc bén, cùng lúc, thanh kiếm Phong Hàn tựa như pháo hoa, đâm thẳng lên bầu trời, âm thanh nhanh đến nỗi tạo ra âm bạo.
Vũ Gia Minh không kịp chuẩn bị, lập tức bấu chặt lấy thân kiếm, đầu tóc bị gió mạnh thổi ngược ra sau, cậu ta hét to một chuỗi “A” thật dày, gió thổi ngược khiến miệng cậu ta rộng mở như cái túi, mắt nhắm chặt lại, không dám hé ra.
Hàn Vân tập trung cao độ điều khiển thanh kiếm bay lên lượn xuống, rẽ trái hạ phải một cách bất ngờ không điềm báo.
Dường như đã có chuẩn bị từ trước, âm thanh Vũ Gia Minh la hét lại chẳng truyền ra ngoài một chút nào, thảo nguyên vẫn cứ chỉ có tiếng gió thổi.
Mục Ly nhìn điểm đen bay qua lượn lại trên không, trong đầu không hiểu sao cứ hiện lên dáng vẻ Vũ Gia Minh liên tục hét lớn, thế mà lại thấy buồn cười quá, cậu liền ôm bụng cười to, hoàn toàn không để ý tới hình tượng.
Chẳng bao lâu sau, đại khái là mười mấy phút, kiếm Phong Hàn hạ xuống, dần dần hạ tốc, cuối cùng bay chậm rì rì đến trước mắt Hàn Vân.
— QUẢNG CÁO —
Hàn Vân nhẹ thở hắt, cảm nhận tưởng năng trong cầu linh hồn, đã tiêu hao bốn phần năm, cách điều khiển kiếm kiểu này quá hao tưởng năng, cũng không biết khi nào hắn mới đủ tưởng năng để có thể ngự kiếm thay bộ.
Mục Ly ôm bụng lăn lê bò toài trên thảm cỏ, cuối cùng cũng có cơ hội thở dốc, cậu ta lau đi mấy giọt nước mắt lăn dài trên khóe mắt rồi chống thân mình đứng dậy, đi đến cạnh kiếm Phong Hàn.
Thanh kiếm vẫn phù không tại chỗ, người bên trên đã lăn quay ra nằm ngã ngay bên cạnh.
Vũ Gia Minh mắt trợn trắng, cậu nằm bệt ra thảm cỏ, đầu tóc rối loạn, quần áo xộc xệch.
Vũ Gia Minh chỉ cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, hai bên tai chỉ nghe thấy âm thanh vù vù.
Mục Ly cố nén cười, cậu nhanh tiến đến đỡ Vũ Gia Minh ngồi dậy.
“Gia Minh, cậu cũng quá chật vật rồi…”
Hàn Vân không chút lưu tình: “Đỡ hơn đệ.”
Mục Ly một đỡ Vũ Gia Minh đứng dậy, bực mình nói: “Sư phụ có cảnh giới cao hơn huynh nhiều lắm, sao có thể so sánh được chứ.”
“Ừ, đệ mắc chứng sợ hãi độ cao, sao có thể so sánh được chứ.” Hàn Vân vừa nói vừa thu hồi Phong Hàn.
Hàn Vân, không để Mục Ly có cơ hội xù lông, hắn lên tiếng: “Thất bại, xem ra chúng ta cần dùng đến thứ đó rồi.”
Dứt lời, Hàn Vân xoay người, theo lối cũ đã vào mà ra.
“Ồ, thứ đó là gì vậy? Huynh cứ ấp a ấp úng mỗi khi đệ hỏi tới, thật là…” Mục Ly vừa nói, vừa đỡ Vũ Gia Minh đuổi theo sau.
Hàn Vân trầm ngâm, đáp: “Lát nữa cậu ta tỉnh dậy thì nói luôn một thể.”…
…Kỳ thực Vũ Gia Minh cũng không yếu đuối đến độ ngất ngay tại chỗ. Được đỡ về nhà rồi uống vài viên thuốc, Vũ Gia Minh đã cảm thấy khá hơn rất nhiều.
Cậu ngồi dựa vào ghế, mặt ngửa lên trời. Vũ Gia Minh bây giờ cứ nghĩ đến cảnh tượng bay trên trời là lại có cảm giác buồn nôn.
“Này” Mục Ly rót một cốc nước ấm.
“Cảm ơn” Vũ Gia Minh thều thào nói, cầm lấy cốc nước uống từng ngụm.
Mục Ly ngồi trên giường, hai chân duỗi thẳng, cậu nói: “Cậu làm tôi cười đến sái cả quai hàm đấy.”
Vũ Gia Minh không để ý đến một chút chế nhạo này, cậu hỏi: “Lúc trước sư phụ cậu dùng cách gì đấy? Nói đi để tôi lấy tham khảo.”
Mục Ly đen mặt, cậu nhớ mình từng kể cho Vũ Gia Minh rồi mà, cậu ta cố ý đấy hả.
— QUẢNG CÁO —
Vũ Gia Minh mệt muốn chết, cậu nhớ tới cảm giác ấm áp toàn thân khi ôm thân kiếm, tự hỏi: ‘Đấy là tưởng năng sao…’
Hàn Vân từ ngoài đi vào, hắn ta đã thay bộ bạch bào, cả người toát lên khí chất tựa như tiên hạ trần.
Chỉ là vị tiên nhân này ngồi giữa một căn phòng mang đậm hơi thở hiện đại lại khiến hình ảnh có chút lệch lạc.
Vũ Gia Minh lại không có tâm trí đi suy nghĩ mấy cái đấy, cậu hỏi: “Rồi, tiếp theo làm cái gì đấy.”
Hàn Vân không đáp, lấy ra từ tay áo một lọ nước nhỏ, lọ duy mỹ tinh xảo trong suốt, lộ ra màu nước xanh lá cây óng ánh bên trong.
Mục Ly tò mò, nhảy lên nhìn chằm chằm cái lọ.
Hàn Vân lấy ghế ra ngồi, hắn nói: “Đây là ‘Khiêu Hãi Ma Thủy.”
Vừa mới nghe thấy cái tên, Mục Ly đã “Ồ” lên một tiếng, nhanh nhảu hỏi lại: “Tại sao lại gọi là Khiêu Hãi Ma Thủy? Nghe tên đã thấy không hay rồi, cứ như là thuốc độc ấy.”
Còn Vũ Gia Minh từ khi nghe thấy cái tên là đã thầm than không ổn, thứ nước kia không phải thuốc độc thì cũng có nửa là độc.
Hàn Vân nói tiếp: “Khiêu Hãi Ma Thủy là một loại thuốc độc nhất do viện Tudixo nắm giữ phương phối, sản lượng cực thấp…” Vừa nói, hắn vừa liếc mắt nhìn Vũ Gia Minh.
Vũ Gia Minh đang hô không ổn trong lòng, bỗng thấy bản thân hình như không chỉ là bị nhìn trúng thôi đâu, đối phương có lẽ còn rất coi trọng cậu nữa.
Mà không chừng là coi trọng thứ cậu luôn mang theo người đấy…
Hàn Vân rũ mí mắt, nói tiếp: “Khiêu Hãi Ma Thủy có tác dụng khơi gợi nỗi sợ lớn nhất trong lòng đồng thời phóng to, chế tạo ra một ảo cảnh trong tâm trí của người dùng để giam giữ, phương pháp phá cảnh duy nhất là dùng cầu linh hồn.”
Nghe vậy, Vũ Gia Minh lập tức lụi xơ lụi xác, cả người nhũn ra.
Đùa gì thế, tại sao trên đời lại có thứ yêu nghiệt như thế này? Phóng to nỗi sợ người khác rồi giam cầm người ta vào, người chế tạo ra thứ này liệu có còn nhân tính không??
Mục Ly cũng nhận ra tính đáng sợ của loại nước này, cậu thầm thở phào may mắn vì hồi trước sư phụ không cho cậu dùng cái thứ này, nếu không nó lại khơi gợi ra nỗi sợ gì đó kỳ quặc mà cậu không biết thì điều đó sẽ cực kì đáng sợ…
Hàn Vân không ép Vũ Gia Minh uống nước, Vũ Gia Minh cũng chưa có ý định lấy nước.
Cục diện rơi vào bế tắc, và Mục Ly lại là người bị kẹp giữa cục diện này.
“Ha ha…” Mục Ly chẳng biết nói gì hơn, bèn cười trừ.
Căn phòng tuy ấm áp, nhưng bầu không khí lại có chút giương cung bạt kiếm, ép người khó thở.
Hàn Vân nhìn chăm chú Vũ Gia Minh, dường như có thể nhìn thấu cậu, cậu ta lại nhìn không ra hắn nghĩ gì, mồ hôi lạnh bắt đầu đổ ra.
Cuối cùng, Vũ Gia Minh cắn chặt răng đồng ý. — QUẢNG CÁO —
Cậu nhận lấy bình nước từ tay Hàn Vân, vặn nắp.
Vừa mở nắp, Mục Ly lập tức bịt mũi, nhưng nhận ra làm như thế này không có hiệu quả liền che đi cầu linh hồn, không cho nó tiếp tục liên thông với môi trường bên ngoài.
Lúc này cậu mới thấy đỡ đi rất nhiều.
Vũ Gia Minh lấy tâm thái hy sinh, quả quyết đổ vào miệng, uống sạch lọ nước.
Mà cậu vừa uống xong giọt cuối cùng, cả tầm mắt liền biến thành một màu đen, hai tay thả xuống, lọ nước rơi ra khỏi tay, rơi xuống đất.
Mục Ly đúng lúc đưa tay ra đỡ được thân hình Vũ Gia Minh, không để cho cậu ta ngã ra sàn.
Đưa Vũ Gia Minh nằm ngay ngắn trên giường, Mục Ly liền quay ra hỏi Hàn Vân: “Sư huynh, tại sao nó lại khó ngửi như vậy?”
Cái ngửi ở đây không phải là ngửi bằng khứu giác, mà là bằng cảm nhận bằng tinh thần.
Chỉ cần tinh thần nhạy cảm hơn người thường một chút cũng có thể nhận ra thứ trong lọ vô cùng ô uế, khiến người chán ghét, càng đừng nói đến người đã tu luyện .
Hàn Vân vẫn như thường, nhìn không ra cảm xúc đáp: “Huynh không rõ…chỉ nghe đồn qua Khiêu Hãi Ma Thủy có thành phần là nước sông Âm Nhu.”
Nếu là nước sông Âm Nhu thì cái khó chịu từ nước có thể được giải thích thỏa đáng.
Chỉ là….
“Eo, bọn họ thực sự làm loại nước này từ thứ nước từ con sông dơ bẩn đó á?” Mục Ly lộ ra biểu cảm ghét bỏ.
Hàn Vân lắc đầu: “Chỉ là lời đồn.”…
…Vũ Gia Minh tỉnh dậy trong một khu rừng.
Cậu vừa tỉnh dậy, thoải mái mà vươn vai, ngáp một cái thật dài, dường như cậu đã ngủ một giấc dài.
“Từ từ…” Vũ Gia Minh nói, đột nhiên biến sắc.
Tại sao cậu lại trong một khu rừng? Nghĩ như thế, Vũ Gia Minh lập tức đứng lên, hoảng hốt nhìn xung quanh.
Đúng là Vũ Gia Minh đang trong một khu rừng, ấy vậy còn là một khu rừng hoang vắng, xung quanh là cây cối cao đến chục mét, khung cảnh u tối, ánh sáng ảm đạm càng khiến nơi đây thêm sắc thái đáng sợ.
Từng cơn gió bay đến từ nơi sâu nhất, thổi khiến cho lá bay lên tứ tung, mang theo đó là thứ âm thanh rít gào…