Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Kiếp Chủ

Chương 67: Thuận nước đẩy thuyền mà thôi (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay cả Thiết Sơn Tôn nổi danh con chó dại chỉ biết cắn người đều đã mỉm cười như vậy, thì kết cục của người vu oan không thể tưởng tượng nổi nữa.

“Vân trưởng lão, Bạch chấp sự, các vị tiền bối...”

Thiết Sơn Tôn bước lên một bước, hành lễ một cái với các chư vị trưởng lão chấp sự, lạnh lùng nói:

“Sự việc còn chưa tra ra manh mối, đệ tử muốn mang vị đệ tử tạp dịch này đi, nhưng xin Vân trưởng lão, các vị chấp sự yên tâm, đệ tử cam đoan trong vòng ba ngày, nhất định sẽ có câu trả lời!”

Nghe xong lời này, Vân trưởng lão cũng không nói thêm gì, chỉ cười cười.

Chư vị chấp sự cũng cảm thấy yên tâm trong lòng, Bạch chấp sự chuyển hướng nhìn Phương Nguyên, nhẹ nhàng dặn dò:

“Nếu ngươi thật sự trộm đan thì cho dù thiên phú tốt, Tiểu Trúc phong cũng chứa không nổi ngươi. Nhưng nếu như ngươi trong sạch, tiên môn sẽ không cho ngươi chịu thiệt thòi. Bây giờ cứ ngoan ngoãn đi theo hắn đi, trong vòng ba ngày, lão phu sẽ chú ý việc này, để xem kết quả cuối cùng như thế nào!”

Phương Nguyên thi lễ một cái, nói: “Đệ tử hiểu rõ!”

Nói xong liền quay người nói với Thiết Sơn Tôn: “Đi thôi!”

Hai tên đệ tử Giới Luật đường nghe vậy, bắt đầu cầm xích chân còng tay bước lên, lại bị Thiết Sơn Tôn trừng mắt một cái, ngượng ngùng lui trở về.

Đệ tử xung quanh thấy vậy, từng người cảm khái không thôi, bắt đầu thấp giọng nghị luận, có ý định rời đi, ở giữa còn có mấy vị đệ tử Thanh Lô phong cũng đã nhanh chân chen lấn vào trong đám đệ tử Tiểu Trúc phong, trong đó có cả Chu Thanh Việt.

“Chậm đã!”

Thế nhưng vào lúc này, Thiết Sơn Tôn lại lạnh lùng mở miệng, cả đám đệ tử tiên môn đều quay đầu nhìn lại, đã thấy hai mắt Thiết Sơn Tôn lạnh lùng đảo trên thân từng người, thản nhiên nói:

“Không chỉ hắn cùng ta trở về, đệ tử Thanh Lô phong, tạp dịch Ngọc Phong nhai, cùng các đệ tử hiện diện ở đây đều phải cùng ta trở về...”

"Hả..."

Chu Thanh Việt nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Mà Hàn Tuyền, thân thể run rẩy càng dữ dội, ánh mắt ngơ ngác nhìn xuống đất.

Rất nhanh, Phương Nguyên dưới sự hộ tống của đệ tử Giới Luật đường, thẳng hướng Giới Luật đường ở Thiên Phạt phong mà đi, sau đó bị tạm giam bên trong một gian thiền điện cũ nát, chờ điều tra kĩ càng.

Mặc dù bị giam nhưng đãi ngộ của hắn cũng rất tốt. Các đệ tử Giới Luật đường lúc ở Tiểu Trúc phong thấy mấy vị chấp sự vô cùng coi trọng hắn, còn nghe nói hắn từ tạp dịch thế mà có thể bước vào tiên môn, đều nhìn hắn với con mắt khác, không chỉ chân không mang xiềng, chưa bị thụ hình bức cung, ngay cả đem hắn nhốt vào hắc lao cũng không, chỉ cầm tù tượng trưng mà thôi.

Đến lúc ăn cơm tối, bữa tối vậy mà cũng không tệ lắm, tính ra còn ngon hơn thức ăn thường ngày của hắn ở Ngọc Phong nhai. Dò hỏi một chút mới biết thật ra bữa ăn này là bữa ăn tối của đệ tử Giới Luật đường, có lẽ Thiết Sơn Tôn cố ý phân phó người đưa tới cho hắn.

Cơm nước xong xuôi, rảnh rỗi cùng mấy vị đệ tử Giới Luật đường hàn huyên, cuộc sống của Phương Nguyên trong thiền điện này cũng không quá tệ.

Hắn đã nắm trong tay kết quả rồi!

Từ lúc Tống Khôi chạy tới tường thuật mọi chuyện, hắn đã biết bản thân nên làm như thế nào mới có thể vượt qua cửa ải này một cách ổn thỏa nhất.

Dưới mắt của những đệ tử tiên môn cao cao tại thượng, một tên tạp dịch như hắn giống như là một con kiến mà thôi, nếu từ đầu sử dụng lí do thời gian không đủ để chạy về Ngọc Phong nhai giấu đan mà phản biện, chỉ sợ đệ tử Giới Luật đường cũng sẽ không quan tâm, trước tiên đập hắn một trận đã, thậm chí đánh hắn đến chết cũng không để ý mấy, dù sao chỉ là một tên tạp dịch mà thôi...

Càng có khả năng, quan hệ giữa đệ tử tiên môn rắc rối phức tạp, cho dù đệ tử Giới Luật đường phát hiện chuyện này có chút bất thường, cũng có khả năng tùy tiện coi mình là kẻ chết thay, dù sao đều là đồng đạo tu hành với nhau, còn mình tính là cái gì?

Mà muốn giải quyết việc này, chỉ có hai cách đơn giản nhất: một là đem sự việc này làm rùm beng lên, hai là phải cho người ta chú ý đến chính mình!

Hắn trộm đan dược, lại chạy tới Tiểu Trúc phong đánh vang Cảnh Tiên Cổ, đều có nguyên nhân cả!

Dù không thông qua thí luyện, tiên môn cũng sẽ chú ý tới mình, có bọn hắn làm chứng, thế thì đãi ngộ của mình sẽ không quá bất công!

Còn chuyện bây giờ đã trở nên vô cùng đơn giản.

Mình chỉ cần đợi kết quả mà thôi...

Sau khi Phương Nguyên ăn uống no say, thong thả ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tu luyện, thì trong lúc này ở Hình Phạt đường được Giới Luật đường xưng là "Địa Ngục", Thiết Sơn Tôn ngồi trên ghế bành, hai mắt lạnh như băng bình tĩnh nhìn vào mắt đệ tử Hàn Tuyền, Thanh Lô phong trước mặt. Cả hai đều giữ im lặng, Hàn Tuyền lúc này cảm thấy như ngồi bàn chông, ánh mắt lo sợ, không dám nhìn thẳng.

“Bây giờ ngươi có khai ra không...”

Không biết qua bao lâu, Thiết Sơn Tôn mới chậm rãi mở miệng:

“Hay là muốn thưởng thức tư vị của vạn độc phệ tâm sau đó chúng ta lại nói chuyện?”

“Sư huynh... Ta bị oan...”

Hàn Tuyền bị hù tới són ra quần rồi, đột nhiên nằm ăn vạ trên mặt đất, la thất thanh.

“Theo kinh nghiệm của ta...” Thiết Sơn Tôn cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay của mình, thản nhiên nói: “Chữ "oan" trong miệng ngươi có nghĩa là CÓ TỘI!”