Quyển 6 - Chương 10: Quyết chiến sinh tử

Nước sông lạnh buốt khiến đầu óc ta cảm thấy tỉnh táo gấp bội. Nghĩ tới Đại Nguyên Thủ, giống như lời hắn nói, hắn tịnh không phải là muốn chạy trốn, cũng không phải là sợ những chiến sĩ khác trên tàu, mà là muốn làm tiêu hao thể lực của ta. Bởi vì hắn cho rằng dựa vào điều này sẽ có nhiều điểm chắc thắng hơn.

Lợi dụng đà nhảy xuống từ trên thuyền, sau khi ta lướt một đoạn dài dưới đáy sông giống như người cá, mới dùng miệng ngậm lấy Ma Nữ nhận, tay chân dụng lực, thoát ra khỏi mặt nước, bơi đến bên bờ.

Chiến thuyền của ta thuận dòng nước trôi về phía xa nơi hạ du, chính đang lách qua những khúc cong gặp phải để trở về.

Đại Nguyên Thủ lúc này bơi tới bên bờ, bò lên trên một đám thạch nhũ, nhanh chóng bò cách xa bờ sông.

Khi ta đi lên từ dưới sông, hắn đã biến mất trên bờ.

Lấy Ma Nữ nhận trong miệng xuống, ta vội vã đi lên.

Nhìn thảo nguyên mênh mông cây cối hoang dã hiện ra trước mắt, Đại Nguyên Thủ ở phía trước đang chạy như điên với tốc độ nhanh đến kinh người.

Ta mắng thầm trong lòng, gắng sức truy đuổi theo.

Cỏ dại bốn phía xung quanh cao bằng thân người, bóng dáng tên ác ma này lúc ẩn lúc hiện, dụ dỗ ta truy đuổi theo hắn.

Trong lòng ta bùng cháy cừu hận ngút trời, lúc này chỉ có nghĩ đến một việc, chính là phải tự tay đâm chết đại cuồng ma vạn ác này.

Ta cảm thấy Ma Nữ nhận cùng bản thân hòa hợp thành một thể, nó đang dẫn dắt lực lượng của ta chảy vào trong thân nó, lại đem lực lượng kỳ dị đó chuyển trả về cho ta.

Ta cảm thấy hai chân nhẹ nhàng vô cùng, càng chạy càng nhanh, tinh thần bắt đầu ngưng tụ, trước mắt ta ngoại trừ Đại Nguyên Thủ, không có vật nào khác nữa, cho dù hắn đã chìm ẩn phía sau đám cỏ dài, ta cũng cảm thấy rõ ràng vị trí của hắn.

Tinh thần của ta trói chặt trên người hắn. Hắn đừng hòng có được giây phút nào chạy thoát ra ngoài phạm vi cảm giác thần diệu của ta.

Đại Nguyên Thủ ẩn vào bên trong một cánh rừng thưa rộng lớn.

Ta không chút do dự, lao vào trong rừng.

Sau khi đi sâu vào mấy trăm bước, ta cảm giác thấy hắn dừng lại chờ đợi ta.

Ta cười lạnh trong lòng, lực truyền qua cánh tay phải, giả bộ không chút đề phòng truy đuổi tới.

Đao quang chớp động.

Trân Ô đao từ bên trái xoay chuyển lia đến.

Ta cười dài một tiếng, năng lượng thuận theo ý đồ của tinh thần chảy vào trong Ma Nữ nhận, huy kiếm ngăn chặn.

“Đang!”

Một nhát kiếm đao giao kích này hoàn toàn không chút xảo diệu hoa mỹ.

Đại Nguyên Thủ toàn thân chấn động, liên tục thối lùi về phía sau hai bước, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.

Ta thì loạng choạng té lùi về sau, cánh tay phải run lên, lùi nhiều hơn hắn ít nhất là hai bước.

Đại Nguyên Thủ cúi đầu nhìn kỹ mũi Trân Ô đao, ngạc nhiên nói: "Tí lực của ngươi có tiến bộ lớn, nhưng dựa vào đó thì vẫn không đuổi kịp được ta, xem đao!" Một bước dài gấp gáp tiến tới, Trân Ô đao từ dưới đâm lên, mục tiêu chính là chỗ yếu hại nơi ngực và cổ ta.

Lực lượng kỳ diệu trong cơ thể ta dâng lên cuồn cuộn, khi hắn xông tới trước ta, thể lực của ta đã hồi phục trở lại, cười lớn nói: "Tiếc là ngươi vẫn không có tiến bộ chút nào." Một kiếm chém xéo lên trên Trân Ô đao.

Đại Nguyên Thủ trước sau đối với Ma Nữ nhận của ta hết sức cố kị, Trân Ô đao trầm xuống, lướt qua Ma Nữ nhận, đổi hướng cắt tới hông của ta, miễn cưỡng biến chiêu, bản lĩnh của hắn thật thần diệu.

Ta trong lòng cười lạnh, di chuyển sang bên phải hắn, Ma Nữ nhận chớp động, chém vào nơi vai phải hắn.

Đại Nguyên Thủ kêu lên một tiếng đau đớn, di chuyển sang ngang. Đao thế đại triển, Trân Ô đao hóa thành ngàn vạn đạo tinh mang, giống như cuồng phong bão táp công về phía ta "Đinh Đinh Đang Đang" không dứt.

Nếu đổi lại là trước kia, cùng hắn lấy cứng chọi cứng như vậy, ta chắc là đến cả xương tay cũng phải vỡ vụn ra từng tấc, nhưng hiện tại năng lượng to lớn đang dâng trào trong cơ thể ta, mỗi khi cánh tay sắp kiệt lực, năng lượng đó ngay lập tức có thể làm cho tinh lực của ta hồi phục trở lại. Nhưng ngoài mặt, ta lại giả bộ chống đỡ khốn khổ, không ngừng né tránh lùi về phía sau, mục đích đương nhiên là chờ xuất hiện thời khắc Trân Ô đao gãy vỡ.

Đại Nguyên Thủ khí thế như cầu vồng, không ngừng cười điên cuồng, Trân Ô đao trong tay lại không một chút buông lơi chém xuống.

Ta trong lòng thầm tính toán. Lần này lại không giống với lần trước đó đấu với Long Ca, bởi vì tí lực của Đại Nguyên Thủ hơn xa Long Ca, cho nên lực va chạm mà Trân Ô đao nhận được cũng phải cuồng mãnh kịch liệt hơn nhiều so với lần đó.

Trong rừng thưa cành gãy lá rơi, đao quang của Đại Nguyên Thủ ở khắp nơi, cây cối từng cây từng cây đổ xuống như cành khô mục nát.

"Bình"

Lưng ta đυ.ng vào một cây đại thụ.

Đại Nguyên Thủ quát lớn một tiếng: "Lan Đặc! Nạp mạng đi."

Trân Ô đao toàn lực chém xuống đầu.

Ta biết một đao này tụ tập lực lượng toàn thân hắn nhưng cũng không thể không toàn lực ngăn chặn.

Hai tay trái phải đều nắm lên chuôi kiếm, toàn lực nghênh tiếp.

"Đang!"

Một tiếng nổ lớn, truyền khắp trong rừng.

Trân Ô đao gẫy thành từng đoạn.

Một cỗ đại lực không thể kháng cự khi đao kiếm tương giao truyền xuống, Ma Nữ nhận rơi trên mặt đất.

Hai người chúng ta đồng thời kinh ngạc.

Đại Nguyên Thủ hướng về phía ta đang ôm ngực, cất bước đi tới.

Ta miễn cưỡng lăn xuống, tránh sang một bên.

Đại Nguyên Thủ phát ra tiếng cười điên cuồng kinh thiên động địa, một chân móc Ma Nữ nhận lên, dùng tay tiếp lấy, quát lớn: "Ta cuối cùng cũng có được ngươi rồi, có ngươi rồi thì chẳng khác nào có được lực lượng quái vật đó, Vu Đế ta cũng không sợ nữa."

Ta lùi lại, thò tay vào bên hông, đặt lên trên cây kim chủy thủ lấy được từ Âm Nữ Sư, nó có thể ngăn chặn Ma Nữ nhận mà không gãy.

Đại Nguyên Thủ, kẻ đương thời vô địch, nâng Ma Nữ nhận lên, nhìn lại về phía ta. Hắn bình tĩnh nói: "Lan Đặc! Ngươi thật là một nhân tài, ta vẫn còn có chút luyến tiếc không nỡ gϊếŧ chết ngươi."

Ta cố gắng áp chế nỗi mừng rỡ như điên trong lòng, thừa cơ hỏi: "Thanh kiếm này tuy rằng không có gì kiên cố mà không phá nổi, nhưng ngươi không phải đã từng nói vô luận kiếm nhận với kiếm thuật ưu tú lợi hại thế nào, đối với Vu Đế cũng không có tác dụng mà?"

Đại Nguyên Thủ nắm kiếm trong tay, hoàn toàn khôi phục vẻ trấn định ung dung của thời xưng vương xưng bá ở Đế quốc ngày xưa, hờ hững nói một cách tự nhiên: "Không thể tưởng được ngươi trước khi chết lại vẫn có loại tâm tình này, ta sẽ làm thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của ngươi, cho ngươi chết xuống âm phủ vẫn phải hối hận không thôi."

Dừng lại một chút, khẽ cười nói: "Vật này tịnh không chỉ là một thanh kiếm đặc biệt sắc bén và cứng rắn, mà còn là thanh kiếm tồn tại một loại năng lượng thần bí đến từ quái vật đó. Nếu không dựa vào nó, Bách Hợp làm sao có thể là địch thủ của ta, khi Bách Hợp cầm nó, năng lượng trong kiếm cùng với nàng hợp thành một thể. Ngày đó bản sao chép tay mà ta cho ngươi mang trở về, có nhiễm một loại độc tố có thể cải biến thể chất nàng, khiến nàng không thể tiếp nhận năng lượng trong kiếm được nữa. Ta lại không nghĩ nàng có thể dễ dàng chết đi như thế, bởi vì ta đối với thân thể của nàng có hứng thú vô cùng."

Trong lòng ta nổi sóng cuộn trào mãnh liệt. Đúng vậy! Ma nữ Bách Hợp thực sự không dễ dàng chết như vậy, trong đó chắc chắn có huyền cơ mà ta và Đại Nguyên Thủ đều đoán không ra.

Đại Nguyên Thủ ngửa mặt lên trời cười nói: "Tiếc là ngươi thể chất quá bình thường, không biết hấp thụ năng lượng trong kiếm, nếu không thì ngươi đã có thể trở thành một Ma nữ Bách Hợp khác, vĩnh sinh bất tử giống như chúng ta, hưởng thụ hết quyền lực cùng khát khao muôn dạng của thế gian, hiện tại phải chăng ngươi đang có cảm giác giống như người đến núi vàng mà lại về tay không."

Ta dùng toàn bộ tinh thần lưu ý đến động tĩnh của hắn, để đề phòng hắn đột nhiên công kích tới, hừ lạnh nói: "Trường sinh bất tử cái gì, Bách Hợp không phải đã chết sao?"

Đại Nguyên Thủ hai mắt lóe tinh quang, nói: "Bách Hợp có thể đã chết, có thể vẫn chưa chết, nhưng hiện giờ Ma Nữ nhận rơi vào trong tay ta, tất cả mọi thứ cũng không còn quan trọng nữa. Trải qua bao năm tháng dài đằng đẵng, Bách Hợp vẫn còn chưa thể hấp thụ được lực lượng to lớn trong Ma Nữ Nhận, ta nghĩ nàng chết cũng không thể nhắm mắt được." Hắn nâng Ma Nữ nhận lên. Ngắm nghía tỷ mỉ dưới ánh dương quang, trong mắt hiện lên thần sắc nghi hoặc.

Ta biết hắn đã nhìn ra Ma Nữ nhận không có năng lượng, cực kỳ không ổn, há lại để cho hắn có cơ hội suy nghĩ, quát lớn một tiếng, xông về phía hắn, kim chủy thủ mạnh mẽ đâm về phía trước.

Đại Nguyên Thủ hét lớn: "Muốn chết!"

Một kiếm bổ tới ta.

Chủy thủ toàn lực chém tới, chính giữa kiếm nhận.

"Đang!" Ma Nữ nhận đứt thành hai đoạn.

Đại Nguyên Thủ hai mắt mở lớn, chấn động điên cuồng.

Lợi dụng sát na thất thần của hắn, ta lao vào hắn, chủy thủ sắc bén đâm vào ngực hắn qua lỗ hổng do Ma Nữ nhận tạo thành từ trước, đâm thẳng vào rồi sau đó rung động xoáy trên xoáy dưới, khuỷu tay kích mạnh vào sườn trái hắn.

Đại Nguyên Thủ ngửa mặt rú lên điên cuồng, ngã ra ngoài.

Ta đứng lạnh lùng, chăm chú nhìn vào hắn.

Đại Nguyên Thủ hai tay nắm lấy cán chủy thủ lấp lánh kim quang lộ ra bên ngoài ngực với vẻ không thể tin được, nhìn máu tươi từ trong mạch máu chảy ra như suối.

Hắn toàn thân kịch chấn, lại lùi hai bước nữa, trông lại phía ta.

Ta cười dài nói: "Ngươi đã lầm rồi, ta đã đem năng lượng trong Ma Nữ nhận hấp thu hoàn toàn, cho nên ngươi cũng phải chết, trường sinh bất lão chỉ là giấc mộng, giấc mộng mà ngươi đã ở trong đó quá lâu rồi."

Đại Nguyên Thủ lắc đầu nói: "Không thể? Đây là điều không thể! Ta … đã minh bạch rồi, là Bách Hợp ……" Đứng thẳng người rồi "Bình!" một tiếng, ngã ngửa người xuống.

Ta đi tới chỗ hắn nằm ngửa, nhìn nhãn thần của hắn đang chuyển thành ảm đạm, lắc đầu thở dài: "Dị vật thần bí trong phế tích đó sáng tạo ra ngươi, là muốn ngươi duy trì công chính cùng hòa bình trên đại địa, tại sao ngươi lại đi ngược lại kỳ vọng của nó đối với ngươi, rốt cuộc là sai lầm của nó cũng là sai lầm của ngươi?"

Đại Nguyên Thủ buông bàn tay nắm lấy chủy thủ ra, yếu ớt ôm lấy thân, lẩm bẩm nói: "Đúng vậy! Tại sao ta có thể biến thành dạng này." Tiếp theo toàn thân chấn động mạnh, ngẩng đầu lên, hú lên một tiếng điên cuồng.

Ta bị hăm dọa nhảy vọt lên, tưởng là hắn muốn công kích ta. Đầu của hắn nặng nề rơi xuống trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, một lượng lớn máu tươi phun ra, khôi giáp trước ngực toàn là máu.

"Lan Đặc!"

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, không phải bởi vì hắn gọi ta, mà là bởi vì ngữ khí của hắn cực kỳ ôn hòa thân thiện.

Đại Nguyên Thủ môi rung rung, giống như có lời quan trọng muốn nói ra.

Ta đề cao cảnh giác, quỳ một đầu gối xuống bên cạnh hắn, nói: "Nói đi!"

Đại Nguyên Thủ nói: "Ta đã nhớ lại, ta đã gặp gỡ Vu Đế, hắn dùng pháp lực to lớn đem cải biến ta. Bắt đầu từ ngày đó, trong lòng ta chứa đầy ý nghĩ tà ác, trở thành công cụ làm điều ác của hắn. Bây giờ ta đã phải chết, ta chân chính đã trở về, Lan Đặc! Tạ ơn ngươi! Hèn gì … hừ … hèn gì ta luôn luôn không muốn nghe hắn ra lệnh, không muốn trở về thấy hắn … úc!"

Ánh mắt của hắn càng thêm ảm đạm.

Chấn động trong lòng ta chỉ có tăng chứ không giảm. Cho đến tận giờ phút này, ta mới minh bạch dị vật trong phế tích tịnh không phải muốn chế tạo ra hung vật đáng sợ tàn sát bừa bãi thế gian. Vấn đề đến từ trên người của Vu Đế, hắn đã cải biến và khống chế Đại Nguyên Thủ, sai khiến hắn đến hủy diệt dị vật, nhưng dị vật đã lại tạo ra Ma nữ Bách Hợp xuất hiện, đối kháng với Đại Nguyên Thủ, cuộc tranh đấu trường kỳ qua mấy đời từ đó triển khai.

Vu Đế rốt cuộc là người thế nào? Tại sao hắn có pháp lực đáng sợ thế này? Hắn phải chăng cũng có thể vĩnh sinh bất tử?

Tiếng thở hổn hển của Đại Nguyên Thủ càng gấp gáp hơn, rêи ɾỉ nói: "Lan Đặc! Hãy tin ta, Bách Hợp vẫn chưa chết!" Cuối cùng, trăm mối cảm xúc của ta bị ngưng đoạn bởi ngoại lệ đầu tiên. Ta đứng lên.

Tiếng bước chân vang lên bốn phía xung quanh.

Bọn Long Ca thở gấp chạy tới, nhìn thấy thi thể Đại Nguyên Thủ nằm ngửa trên mặt đất, đờ ra giây lát, rồi tiếng reo hò hoan hỉ nổi lên điếc cả tai.

Ta nhìn Đại Nguyên Thủ rơi vào kết cục như vậy, trong lòng không có một chút hân hoan nào.

Ta biết cuộc đấu tranh càng đáng sợ hơn, hiện tại chỉ vừa mới bắt đầu.