Chương 8

”Ngày hôm qua ta không có ở đây, các ngươi có kiên trì huấn luyện hay không?” Sĩ quan phụ tá như trước thập phần lửa giận đứng ở trên hô.

”Có.” Mọi người mặt không đỏ tim không đập đều nói dối, ngày hôm qua ai nấy đều uống rượu, ngủ, đi ra ngoài hoạt động, ngoan ngoãn ở quân doanh ngốc sợ không có mấy người.

”Tốt lắm, hôm nay chúng ta tiến hành bài học tiếp theo, chính là học vũ côn, nhưng bài học trước đó không được quên.” Sĩ quan phụ tá tựa hồ đối với câu trả lời này thực vừa lòng.

”Đến, mỗi người đều đi qua cầm mộc côn*.”

(search chị gg thì nó chỉ ra ảnh côn nhị khúc… (_ _!) không biết đúng không)

”Leng keng.” Mọi người đều nghe theo giữa một đống gậy gộc lựa chọn mộc côn vừa ý mình.

Ánh mắt của sĩ quan phụ tá thời khắc đều chú ý động tĩnh phía dưới.

”Lấy nhanh lên, phía sau còn có người khác chờ đâu?” Sĩ quan phụ tá chỉ vào một người đang đứng lựa chọn kêu lên. Người nọ không khỏi giật mình, tùy tay lấy một cây côn tử, liền lui xuống.

”Quyền có quyền lộ, kiếm có kiếm thuật, côn cũng có côn pháp. Côn…” Sĩ quan phụ tá thấy mỗi người đều cầm trong tay nhất côn, liền bắt đầu nói tới êm tai. Phía dưới nhóm binh lính nghe vậy đầu óc choáng váng, bọn họ cũng không gặp qua sĩ quan phụ tá khi nào có dáng vẻ nho nhã như vậy.

Mọi người cũng không dám đi đánh gãy, đợi cho sĩ quan phụ tá nói xong :

”Mọi người đều hiểu được chứ?”

Ai nấy đều gật đầu như gà mổ thóc, rất sợ đầu không gật một cái sẽ bị kéo đi phạt.

”Hư đánh, thật điểm, cao gầy, thấp áp, trung bát, hạ sóc là côn pháp lục đại bí quyết, hôm nay trước luyện tập hư đánh. Mọi người xem ta làm mẫu, cầm trong tay côn trung, đi về phía trước dùng sức chém ra, phải làm đến, giờ đến…” Sĩ quan phụ tá cầm một cái gậy gộc một bên làm mẫu một bên lại bắt đầu nói hết bài này đến bài khác.

Phía dưới mọi người cầm gậy gộc, chính theo động tác của sĩ quan phụ tá mà làm, này gậy gộc múa các loại hình dạng.

”Hắc, Tiêu Mạnh, ngươi nghe hiểu sao?” Nhiều Nhạc thăm dò tới hỏi.

”Hửm? Còn có thể đi.” Dù sao Tiêu Tử Mặc có đọc qua sách, đối với văn tự này lý giải vẫn là không khó khăn.

”Hừ.” Nhiều Nhạc bất mãn một tiếng, chính mình lại quay đầu luyện tiếp. Làm cho Tiêu Tử Mặc không hiểu ra sao cả, nhưng cũng không để ý mấy.

Tiêu Tử Mặc đang chuẩn bị đi lấy cơm, Nhiều Nhạc cùng huynh đệ Lưu thị theo đi lên :

”Tiêu Mạnh, ta thấy ngươi cũng thuộc dạng người có đọc sách như thế nào sẽ tới quân doanh?” Nhiều Nhạc đầu tiên lên tiếng.

”Cái gì đọc sách?” Tiêu Tử Mặc rõ ràng hiểu nhưng vẫn giả bộ hồ đồ.

”Ai, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi không đọc qua sách đi, ngươi nếu không đọc sách này vỏ nho nhã gì đó nghe biết sao?” Nhiều Nhạc mới không tin lời nói vừa rồi của Tiêu Mạnh.

”Hửm? Ta chỉ là đã hiểu một ít thôi, có thể là ta ngộ tính cao đi.” Tiêu Tử Mặc vẫn tự bào chữa. Kỳ bộ côn pháp này thật là phiền toái, cho dù đọc đã hiểu, lý giải cũng thật phiền toái, nghĩ tới liền vươn ngón tay xoa huyệt thái dương.

”Là công tử sao?” Nhiều Nhạc vừa định muốn nói, chợt nghe đến một thanh âm truyền đến. Bốn người quay đầu qua.

Vân Đồng thấy tấm lưng kia rất quen thuộc, nhưng để tránh nhầm lẫn nên lại xác nhận một chút. Nhìn đến Tiêu Tử Mặc, Vân Đồng vội vàng chạy tới, trong tay còn cầm một ít này nọ. Tiêu Tử Mặc thấy vậy cũng nghênh đón :

”Vân Đồng, ngươi như thế nào lại đến đây?” Tiêu Tử Mặc thấy Vân Đồng nghĩ hẳn là không thể một mình ra cung được.

”Ách, này…” Vân Đồng có chút ấp a ấp úng.

”Ai, Hàn Nặc, Hàn Ngôn xuất hiện đi.” Tiêu Tử Mặc thấy vậy cũng đoán được vài phần, nhất định là do Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn giúp. Nhất thời trên nóc nhà nhảy xuống hai người, Nhiều Nhạc thấy vậy sửng sốt.

”Công tử.” Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn hai huynh đệ chắp tay nói.

”Các ngươi đem Vân Đồng mang đi ra sao?” Tiêu Tử Mặc biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

”Công tử, ngươi xem, đây là ta cố ý mang từ trong cung ra những thứ ngươi thích ăn nhất, có túy bài cốt, liễu hương thịt gà, đậu giác kích cà… còn có, Vân phi nương nương cũng cho người đem theo món bánh đậu xanh mà người yêu thích nhất.” Vân Đồng nói từ đầu đến cuối, khiến trong lòng Tiêu Tử Mặc một trận cảm động.

”Công tử, Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn cũng là bị ta ép buộc, người sẽ không trách tội bọn hắn đi.”

”Vân Đồng, một mình ra cung sẽ bị phát hiện, ngươi cũng nên trở về sớm đi.” Tiêu Tử Mặc nói lo lắng của mình ra, nàng khó có thể tưởng tượng nếu Vân Đồng chết, bản thân mình còn có thể gặp được một người tri kỉ như vậy sao?

”Ân, công tử, ngươi trước hết ăn đi.” Nói xong cầm này nọ đi vào trong phòng, tựa hồ không có nghe đến ẩn ý trong lời nói của Tiêu Tử Mặc.

”Nhiều Nhạc, Lưu Quân, Lưu Ngang, các ngươi cũng cùng nhau tới ăn đi, ta một người ăn không hết.” Tiêu Tử Mặc bất đắc dĩ quay đầu nhìn ba người nói.

”Công tử, ngươi ở nơi này sao?” Vân Đồng đi vào phòng sau đó sửng sốt, nàng thật không ngờ Thái Tử gia ở chỗ như vậy, có thể bị ăn khổ không ít, càng nghi hoặc là Hoàng Thượng đối với việc này cũng không có gì khác thường.

”Hửm? Đúng, đây là chỗ bọn ta ở, bọn họ đều là bạn tốt của ta.” Tiêu Tử Mặc chần chờ chút liền kéo qua Nhiều Nhạc cùng hay huynh đệ.

”Nhưng là , công tử…” Vân Đồng nhìn Tiêu Tử Mặc khuôn mặt trắng nõn, có chút nghẹn ngào.

”Được rồi, Vân Đồng ta ở nơi này tốt lắm, ngươi không cần quá mức lo lắng.” Tiêu Tử Mặc nhìn ra Vân Đồng lo lắng.

”A, chạy nhanh đem đồ ăn lấy ra đi, chúng ta đều đói bụng rồi.” Tiêu Tử Mặc liền dời đề tài khác.

”Ân.” Vân Đồng phục hồi tinh thần lại, vội vàng đem thức ăn đặt lên trên bàn.

”Đến, mau đến ăn nhanh.” Tiêu Tử Mặc thúc giục ba người đang đứng sửng sờ ở bên. Có lẽ vì thức ăn quá ngon, mọi người cũng không nguyện đánh vỡ yên tĩnh, không ai mở miệng nói câu nào. Nàng đưa tay cầm một khối bánh đậu xanh, rồi đi ra ngoài.

Nói đến cũng lâu rồi mình không nếm qua món bánh đậu xanh ở trong cung, hương vị vẫn quen thuộc như ngày nào. Vân phi nương nương sao? Tinh tế cắn một ngụm, vị ngọt quen thuộc nháy mắt tràn ngập trong khoang miệng, Tiểu Tử Mặc lộ ra mỉm cười thản nhiên.

Lúc này, Hàn Nặc, Hàn Ngôn cùng Vân Đồng cũng theo đi ra, lẳng lặng đứng ở phía sau của nàng.

”Vân Đồng, gần nhất trong cung có phát sinh đại sự gì không?” Tiêu Tử Mặc quay đầu đối với Vân Đồng nói. Dù sao chính mình vẫn là người trong cung, đối chuyện tình trong cung sẽ có chút quan tâm, nhưng lại có gian tướng La Tuấn ở.

”Trong cung gần nhất một đoạn thời gian vẫn chưa phát sinh đại sự gì, nhưng Hoàng Thượng tựa hồ càng ngày càng có việc, có một số việc La Tướng quân đều thay Hoàng Thượng làm. Hoàng Thượng trước đó vừa mới sinh bệnh, liên tục vài ngày không thượng triều, may mắn có Vân phi nương nương dốc lòng chăm sóc…” Vân Đồng đem chuyện phát sinh trong cung nói ra.

Tiêu Tử Mặc ở một bên nghe mày càng vặn vẹo. Phụ hoàng ngã bệnh, La Tuấn trở nên dị thường ham thích triều chính. Nếu đem những việc này liên hệ cùng một chỗ, hậu quả thật sự khó có thể tưởng tượng được. Vốn La Tuấn cũng không phải là cái dạng thanh quan, xem ra là sẽ có hành động, phụ hoàng sẽ không biết điều đó đi?

”Huống hồ, Hoàng Thượng gần nhất tựa hồ lão rất nhiều, đi lại đều có chút gian nan, may mắn có Vân phi nương nương phụ bồi ở bên người Hoàng Thượng.” Vân Đồng nói có chút gian nan.

Phụ hoàng mấy năm nay luôn vì quốc gia đại sự nhọc lòng, thân thể từ đầu đến cuối sẽ chống đỡ không nổi, nhưng nàng không nghĩ tới phụ hoàng hội sẽ thành tình huống như thế. Tuy rằng Tiêu Hạo đối với mình thập phần nghiêm khắc, nhưng dù sao đó vẫn là cha mình, nghe Vân Đồng nói như vậy, trong lòng có chút chua xót.

”Công tử? Công tử?” Vân Đồng nói xong phát hiện ánh mắt Tiêu Tử Mặc có chút xuất thần.

”Vân Đồng, cám ơn ngươi đi ra đưa cho ta thức ăn này nọ, nhưng ta ở chỗ này tự chiếu cố chính mình được. Ngươi cùng Hàn Nặc Hàn Ngôn hồi cung đi, thay ta hảo hảo chiếu cố Hoàng Thượng cùng Vân phi nương nương, ta tin tưởng lòng trung thành của các ngươi. Đợi học thành xong, ta chắc chắn sớm ngày trở về thay phụ hoàng chia sẽ những gánh nặng này.”

Tiêu Tử Mặc ngữ khí cùng ánh mắt dị thường kiên định. Thân là hoàng thất nữ tử, chính mình có nghĩa vụ bảo vệ hoàng thấy yên ổn. Vân Đồng nhìn ánh mắt của nàng, gật đầu :

”Hảo, công tử. Ta cùng Hàn Nặc Hàn Ngôn nhất định sẽ nghi nhớ những lời người nói, cũng thỉnh Thái Tử gia bảo trọng.” Vân Đồng chưa từng thấy qua ánh mắt kiên định của Tiêu Tử Mặc như vậy, nó khiến nàng rung động. Tiêu Tử Mặc luôn mang theo một nụ cười sáng lạn, tựa hồ nàng hiểu được trong nháy mắt này chính mình phải làm như thế nào.

Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn ngồi ở đầu xe, chuẩn bị khỏi giá xe ngựa hồi cung. Tiêu Tử Mặc lẳng lặng đứng, nhìn theo trong xe hé ra cái đầu: ”Thái Tử, Vân Đồng giờ hiện nói lời từ biệt, mong người nhất định phải chiếu cố chính mình thật tốt.” Không khó nhìn ra Vân Đồng vẫn không buôn tha ý định của mình.

”Công tử, bảo trọng.” Hàn Nặc quay đầu lại, Hàn Ngôn ở một bên cũng vươn đầu hướng Tiêu Tử Mặc lộ ra mỉm cười.

Tiêu Tử Mặc vươn cánh tay, dần nâng cao, hoàn toàn duỗi thẳng sau, bàn tay dần dần nắm thành quyền. Nhìn cỗ xe ngựa đang dần đi xa, nàng buông cánh tay xuống.

”Tiêu Mạnh.” Là thanh âm của Nhiều Nhạc.

Tiêu Tử Mặc mạnh mẽ quay đầu lại, thấy Nhiều Nhạc, Lưu Quân cùng Lưu Ngang đều đứng ở phía sau, không khỏi có chút khϊếp sợ.

”Các ngươi như thế nào đến đây?”

”Tiêu Mạnh, ngươi là Thái Tử sao?” Nhiều Nhạc trải qua một hồi giằng co rốt cuộc cũng hỏi ra miệng. Hắn khó có thể hồi tưởng bản thân mình khi nghe đến cái nữ tử kia kêu Tiêu Mạnh là Thái Tử khiến mình khϊếp sợ đến thế nào.

”Nhiều Nhạc, Lưu Quân, Lưu Ngang các ngươi?” Tiêu Tử Mặc tựa hồ còn muốn lén gạt chuyện này đi.

”Ngươi chính là Thái Tử của Đại Tiêu sao?” Nhiều Nhạc không khỏi lập lại một lần nữa.

”Đúng vậy, thật xin lỗi vì đã giấu diếm các ngươi lâu như vậy.” Tiêu Tử Mặc thấy vậy chậm rãi nói ra lời thật, nàng không biết chính mình nói ra như vậy còn có thể trở thành bằng hữu của ba người này được hay không, nhưng là nàng phải nói.

”Thật là a.” Nhiều Nhạc ngữ khí thấp xuống. Một bên Lưu Quân cùng Lưu Ngang lại có vẻ thập phần giật mình.

Tiêu Tử Mặc thấy vậy, còn muốn chạy lên phía trước, ý đồ cùng Nhiều Nhạc nói hai câu, để làm dịu đi sự hoảng sợ lúc này, chịu lừa gạt cảm xúc. Không chờ nàng đi tới, Nhiều Nhạc ”Thông suốt” ngẩng đầu lên :

”Tiêu Mạnh, bất luận ngươi có phải là Thái Tử hay không, chúng ta vẫn quả quyết tin tưởng, chúng ta vẫn hy vọng có thể cùng ngươi làm bằng hữu bình thường.” Nhiều Nhạc một phen nói làm Tiêu Tử Mặc không khỏi có chút cảm động.

Tiêu Tử Mặc cười cầm cánh tay của Nhiều Nhạc, quay đầu hướng Lưu Quân cùng Lưu Ngang mỉm cười.

”Ai, Tiêu Mạnh, ngươi nếu là Thái Tử, chúng ta về sau liền đi theo ngươi.” Nhiều Nhạc không lâu liền khôi phục tích cách hoạt bát trước đó của mình.

”Hửm? Hảo, nếu ta có thể ở trong quân doanh làm ra cái gì mặt mày, ta liền mang theo các ngươi.” Tiêu Tử Mặc kỳ thật phi thường hâm mộ tính cách Nhiều Nhạc, nhưng chính mình không chỉ có thân ở quân doanh, mà còn phải có tâm đi quan tâm những chuyện người lừa ta gạt ở trong cung.