- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đại Khanh Vu Mặc
- Chương 7
Đại Khanh Vu Mặc
Chương 7
”Rời giường, uy, Tiêu Mạnh, rời giường.” Tiêu Tử Mặc mơ màng cảm giác có người đang kêu mình, không khỏi nhíu mày.
”Uy~~” Nhiều Nhạc hướng bên tai nàng hét lớn.
”Oanh” một tiếng, Tiêu Tử Mặc ngồi dậy, điều này dọa Nhiều Nhạc nhảy dựng.
Lập tức hỏi: ”Làm sao vậy, Nhiều Nhạc?”
”Sao chăng cái gì, phải tập hợp, ngươi còn không mau đứng lên.” Phục hồi lại tinh thần hắn hướng Tiêu Tử Mặc quát.
”Nga, tập hợp sao? Tập hợp!” Hiện tại Tiêu Tử Mặc mới hiểu được, xốc chăn lên, nhanh chóng mặc quần áo cùng giầy. Ba người vô cùng lo lắng hướng sân huấn luyện chạy. Tiêu Tử Mặc cũng bất đắc dĩ ngủ muộn, bất quá tối hôm qua quả thật rất mệt mỏi, có thể do vừa mới bắt đầu đã huấn luyện nghiêm khắc nên nàng vẫn chưa thích ứng đi.
Khi ba người đến sân huấn luyện, sĩ quan phụ tá đã đến. Cho nên hiển nhiên là phải nhận trừng phạt, chạy thêm hai vòng.
Khi người khác chạy xong năm vòng, phía sau Tiêu Tử Mặc, Lưu Quân, Nhiều Nhạc thì còn phải chạy thêm hai vòng nữa. Vốn ba người đã mồ hôi ướt đẫm nhưng vẫn cắn môi kiên trì chạy tiếp.
”Thật sự ngai ngùng, liên lụy đến các ngươi.” Tiêu Tử Mặc đầu tiên giải thích nói, xong nhìn Nhiều Nhạc trước Lưu Quân đang chạy phía bên phải. Nhiều Nhạc đang chạy gạt bỏ mồ hôi tươi cười nhìn nàng:
”Không có việc gì, không phải chỉ thêm hai vòng thôi sao? Coi như là rèn luyện thân thể đi.” Nhìn Lưu Quân bên cạnh Nhiều Nhạc cũng thoáng gật đầu.
”A, rốt cục cũng xong rồi.” Nhiều Nhạc ngừng lại, mồm mở to thở hổn hển. Ba người ngồi ở bên đường, đối diện nhau cười, mặc kệ giờ phút này có bao nhiêu mệt mỏi, rốt cục thì đã thoải mái. Đồng dạng* mặt trời chói chán, đồng dạng sĩ quan phụ tá, đồng dạng huấn luyện.
(Đồng dạng : song song, đi đôi, cùng lúc đó, cùng một lúc)
”Nha, Tiêu Mạch ngươi xem, ngươi làm cho chúng ta chạy nhiều như vậy, có phải hay không cấp cho chúng ta thức ăn lót dạ để bồi thường a?” Trên đường trở về binh doanh, Nhiều Nhạc cợt nhả gác bả vai Tiêu Tử Mặc nói. Điều này làm nàng có chút xấu hổ:
”Ách, ngươi không phải nói là rèn luyện sao?” Tiêu Tử Mặc cố ý giả bộ dáng nghi hoặc.
Điều này làm cho hắn như ăn nói lật lọng: ”Rèn luyện là rèn luyện, nhưng không thể rèn luyện vô ích vậy a?!” Do dự trong chốc lát hắn rốt cục thốt ra một câu.
Đây là cái lý do gì a? Cũng làm cho Lưu Quân cùng Tiêu Tử Mặc đều có chút không biết nói gì.
”Ha ha, được rồi, ta nên bồi thường ngươi như thế nào đây?” Lúc này đổi lại Tiêu Tử Mặc cười nói.
”Ân, này…, ta còn chưa nghĩ ra, về sau sẽ nói. Ai nha, đi mau bằng không sẽ chẳng còn cơm ăn a.” Nói xong liền chạy đi. Tiêu Tử Mặc cùng Lưu Quân nhẹ nhàng nở nụ cười, lập tức chạy theo.
Tại quân doanh huấn luyện được vài ngày, từ lần đầu đến đây tới nay cũng chỉ gặp qua Tiêu Thiên một lần, Tiêu Tử Mặc cũng chưa thấy qua hắn, không khỏi có chút nghi hoặc. Có lẽ làm Vương gia, thống lĩnh hơn mười vạn vệ quân, có rất nhiều công vụ phải giải quyết đi. Mỗi lần nghĩ đến điều này, Tiêu Tử Mặc trong lòng nghi hoặc nhưng cũng vuốt thẳng xuống.
Khó có một ngày nghỉ, vì sĩ quan phụ tá phải tiếp nhận nhiệm vụ do Minh Vương giao, muốn tới Tây Úy chấp hành nhiệm vụ. Nói đến Tây Úy ở Đại Tiêu là nơi khá hẻo lánh, triều đình cũng rất ít nhúng tay vào chuyện tình ở đấy, thậm chí ngay cả mua bán mọi người cũng rất ít đi Tây Úy vận chuyển hàng hóa. Sáng sớm, sĩ quan phụ tá liền cưỡi ngựa đi, Tiêu Tử Mặc bọn họ cũng là theo công bố mới biết.
Nhiều Nhạc nhìn thấy tin tức này, nhất thời vẻ mặt tươi cười. Vỗ bả vai Tiêu Tử Mặc:
”Hắc, Tiêu Mạnh, khó có chuyện tốt như vậy, chúng ta đi ra ngoài thế nào?” Tây Úy, Tây Úy. Tiêu Tử Mặc đối với cái tên này cũng không xa lạ, không phải là địa phương an ổn gì, thường có tiểu phản loạn khởi dậy, nhưng luôn không được việc gì, rất nhanh bị triều đình phái quân đội trấn áp xuống. Vài năm lại càn rỡ, thường xâm phạm tới gần địa phương. Tiêu Tử Mặc nghĩ không ra, vì cái gì lại có một nơi như thế, là một nơi khiến cả nước bất an.
Hôm nay có thể thấy được Minh Vương phủ cùng Tây Úy có lui tới, về phần vì cái gì lui tới, không thể biết chắc được. Nhiều Nhạc thấy Tiêu Tử Mặc không đáp lời, liền quay đầu nhìn xem, chỉ thấy nàng nhìn bảng công bố ngẩn người.
”Tiêu Mạnh, ngươi có nghe ta nói hay không a.” Nhiều Nhạc không khỏi lần thứ hai kêu nàng.
”Hửm? Nga, ngươi nói cái gì?” Tiêu Tử Mặc lúc này mới phục hồi lại tinh thần.
Nhiều Nhạc: ”…”
”Ha ha, ngươi xem ngươi lặp lại lần nữa cũng không có việc gì đi, dù sao đều đã nói qua một lần còn gì.” Tiêu Tử Mặc cười nói.
”Hừ, ta nói chúng ta có hay không đi ra ngoài a?” Nhiều Nhạc ngữ khí rào rạt đề cao âm lượng.
”Nga, ngươi sớm nói thì tốt rồi, có thể a, ta đi kêu Lưu Quân cùng Lưu Ngang.” Nói xong liền hướng binh doanh chạy tới. Lưu lại mình hắn sửng sốt nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần:
”Cái gì mà không nói sớm, ta nói bao nhiêu lần rồi a.” Làm hắn dậm chân tại chỗ. Chỉ chốc lát sau, Lưu Quân cùng Lưu Ngang hai huynh đệ không hiểu gì bị kéo đi ra ngoài.
”Ta đã nói ngươi không được thì thôi, vẫn là ta đến.” Nguyên lai là Tiêu Tử Mặc đi gọi hai huynh đệ, nhưng không kêu được, Nhiều Nhạc ở bên ngoài sốt ruột tự mình đi vào. Tiêu Tử Mặc có chút không nói được gì, nhưng cũng thập phần bội phục hắn hoạt bát.
”Các ngươi ba cái ốc sên, đi nhanh lên chút a.” Nhiều Nhạc một mình một người đi ở đằng trước, cũng không ngừng quay đầu thúc giục bọn hắn.
”Ca ca, ca ca, cho chút ăn đi.” Tiêu Tử Mặc cảm giác vạt áo của mình bị lôi kéo, nghe tiếng nhìn lại thấy một cái tiểu nam hài, trên tay cầm một cái chén đã vỡ một khối, trên người ăn mặc bố y rách rưới, trên mặt cũng đều là nhơ nhếch màu đen, đang dùng một loại ánh mắt cầu xin nhìn nàng.
”Hắc, ngươi xem ngay cả tiểu hài tử đều biết, nói ngươi là người có tiền đi.” Nhiều Nhạc nói xong vỗ bả vai Tiêu Tử Mặc.
Có tiền sao? Tiêu Tử Mặc nhìn ánh mắt của tiểu hài tử trước mặt tới xuất thần. Đại Tiêu ngay cả đô thành đều xuất hiện ăn xin, nhỏ như thế đã đi ăn xin, thế trong đô thành còn bao nhiêu người không có cơm ăn đây? Nghĩ đến điều này, trong lòng nàng không khỏi cảm thấy tức giận, quan lại ở đây làm việc thế này sao? Làm việc ở gần hoàng cung, lĩnh bổng lộc cũng nhiều nhất, thế nhưng còn có thể để loại tình huống này xuất hiện!
”Đến, cho ngươi tiền, chính ngươi đi mua.” Nhiều Nhạc cùng Lưu Quân đồng thời lấy ra vài cái đồng tiền. Tiểu nam hài lăng lăng nhìn đồng tiền trong tay hai người, không biết nên lấy của ai.
Lúc này Tiêu Tử Mặc phục hồi tinh thần, đưa tay nhận tiền của hai người đưa qua bỏ vào bát của tiểu nam hài, tận lực không để phát ra âm thanh. Có lẽ nàng thấy phát ra âm thanh là không lễ phép.
”Tiểu đệ đệ, ta muốn hỏi ngươi một chút, cha nương ngươi đâu, bọn họ nghĩ như thế nào mà lại để ngươi một người đi ra đây?” Tiêu Tử Mặc hiểu được nên không nói ra hai chữ ”Ăn xin”.
”Cha cùng nương ở đằng kia.” Nói xong tiểu nam hài chỉ hướng đầu đường trong góc.
Tiêu Tử Mặc đi theo phương hướng, phát hiện ở góc đường có một nam một nữ đang cuộn mình, trên người cũng mặc quần áo đơn bạc, thậm chí còn không giữ ấm được tiểu nam hài. Một màn này gắt gao quấy tâm nàng. Nàng chậm rãi đi tới tiệm bánh bao, mua một túi bánh bao. Lấy gói bánh bao to còn nóng hổi đi qua, tiểu nam hài kia thấy vậy cũng theo sát đi theo.
”Các ngươi cầm ăn đi.” Nói xong đem bánh bao đưa đi qua. Hai vợ chồng kia có chút kích động tiếp nhận bánh bao, xuất ra một cái đưa cho tiểu nam hài:
”Vũ nhi, nhanh mau ăn đi.” Ánh mắt đen nhánh của tiểu nam hài chuyển vòng vo, tiếp nhận bánh bao liền há mồm thật to ăn.
Hai vợ chồng thấy vậy mới chuyển hướng Tiêu Tử Mặc nhìn: ”Đa tạ vị công tử này.”
”Không cần đa tạ, xin hỏi, các ngươi vì cái gì lại lưu lạc đến như thế?” Tiêu Tử Mặc ngồi xuống.
”A, ngươi khả năng là không biết, địa phương nơi này quan lương đại nhân mỗi tháng đều phải thu thuế, chúng ta chỉ là một nông dân làm sao có nhiều tiền như vậy, cho nên không có đi giao. Không nghĩ tới hắn tự mình tới cửa đòi tiền. Chúng ta không có tiền cho hắn, hắn liền đem chúng ta một nhà đuổi đi ra, mới biến thành dạng hôm nay.” Nam nhân cuộn mình trên mặt đất nói, trong ánh mắt hắn chứa lệ quang.
”Quan phủ từng tháng phải thu thuế sao? Thu thuế không phải hàng năm mới thu một lần à, hơn nữa đều phải nộp lên triều đình sao?” Tiêu Tử Mặc hỏi ngược lại.
”Làm sao là hàng năm, là từng tháng không giao liền đem nhà cấp bán.” Nói xong liền nức nở khóc.
Tiêu Tử Mặc nhìn đến nơi này, không nghĩ tới nhìn yên ổn nhưng bên trong lại có một mặt đen tối này tồn tại. Đứng lên, nàng nguyên bản muốn rời đi, quay đầu nhìn cảnh trước mắt hai vợ chồng cuộn mình trong góc, tình cảnh này có bao nhiêu châm chọc Đại Tiêu, ở trong nội tâm nàng sinh ra một tia áy náy. Lại ngồi xuống, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc:
”Này bạc cho các ngươi, tuy rằng ta biết nhiêu đây có khả năng không đủ, nhưng mong các ngươi hãy nhận lấy. Ta tin tưởng các ngươi rất nhanh sẽ khôi phục cuộc sống vốn có.”
Hai vợ chồng nhìn bạc ở trước mắt, không khỏi ngẩn người, chậm rãi đưa tay tiếp nhận:
”Công tử, đại ân đại đức kẻ hèn mọn này nhất định nghi nhớ trong lòng.” Nói xong quỳ xuống. Tiêu Tử Mặc đỡ bọn họ dậy, khoát tay áo liền yên lặng theo Nhiều Nhạc cùng Lưu thị huynh đệ rồi đi.
Dọc đường đi Tiêu Tử Mặc tựa hồ có chút rầu rĩ không vui. Còn ba người như đã nhận ra, vừa nãy hành động nàng đối với cặp vợ chồng kia bọn họ đều xem ở trong mắt, có ngốc cũng hiểu được một chút.
”Ai nha, Tiêu Mạnh, ngươi sao lại thế này a, khó có khi được đi ra ngoài, cũng đùa vui vẻ chút a.” Nhiều Nhạc đánh vỡ loại áp lực im lặng này.
”Đúng a, Tiêu Mạnh ngươi xem, Nhiều Nhạc cao hứng như vậy, ngươi cũng nên không biết xấu hổ mà phá hư hưng trí đi.” Lưu Quân cũng mở miệng nói.
Tiêu Tử Mặc thừa nhận một đường này đều không thoải mái. Nghe được Nhiều Nhạc cùng Lưu Quân nói, nàng ngẩng đầu lên, thấy Lưu Ngang tuy cùng với bản thân mình chưa có bao nhiêu tiếp xúc cũng mỉn cười nhìn mình, tựa hồ có chút thoải mái:
”Đúng, ta thật sự là hồ đồ.” Nói xong liền lôi kéo Nhiều Nhạc đi về phía trước.
”A, bốn vị đại gia tiến vào trong ngồi a.” Không biết từ nơi nào truyền đến tiếng la.
Bốn người đều quay đầu tìm kiếm thanh âm, chỉ thấy một nữ nhân trang điểm xinh đẹp, vặn vẹo vòng eo đi lại đây. Không cần nghĩ cũng biết là cái gì.
”Vạn Nhu Các.” Ba cái chữ to rõ ràng ánh vào trong mắt bốn người, này không phải thanh lâu lớn nhất đô thành thì là cái gì.
”Ai nha, vị công tử này hảo tuấn a, lần đầu gặp tiến vào trong ngồi, ta bảo các cô nương hảo chiêu đãi a.” Tú bà thuận thế kéo tay Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc cũng là nữ tử làm sao có thể đi vào chứ? Nói sau thì chính mình nhiều năm ở trong cung làm sao gặp qua chuyện này, nhất thời có điểm hoảng:
”Bản,…bản công tử không đi.”
”Nha, công tử không cần lo lắng, chúng ta nơi này cô nương thật xinh đẹp a.” Tú bà phất khăn tay.
”Các cô nương, mau tới nghênh đón bốn vị công tử này tiến vào.” Một tay lôi kéo Tiêu Tử Mặc, một tay hướng các người bên trong ra tiếp đón. Nhất thời chạy ra rất nhiều người, một người một tay kéo lại đoàn người Tiêu Tử Mặc.
”A, Tiêu Mạnh các nàng đây là muốn làm gì a?” Nhiều Nhạc cũng chưa thấy qua chuyện này, vội vàng xả cánh tay mình, hướng Tiêu Tử Mặc hô. Lưu Quân cùng Lưu Ngang hai huynh đệ không ngừng giãy dụa.
Qua một phen giãy dụa, rốt cục cũng bỏ qua đám người tú bà kia. Tiêu Tử Mặc kéo quần áo, tất cả đều là hương vị son phấn, dùng sức vỗ vỗ, không khỏi nghĩ tới ngày ấy ở đầu đường tình cờ gặp nhau, ngày ấy ở tửu lâu gặp Tiêu Minh Hi, một bộ dáng thanh nhã, mỗi khi nghĩ vậy, nàng cũng sẽ không kìm lòng được mà tươi cười, nhẹ nhàng cười lên tiếng.
Nhiều Nhạc đang vỗ hương vị son phấn trên người mình thì thấy bộ dáng ấy của Tiêu Tử Mặc, ngừng tay nói: ”Uy, Tiêu Mạnh sao vậy?”
”Ân?” Tiêu Tử Mặc thuận miệng đáp.
”Rất được sao?” Nhiều Nhạc không khỏi sinh ra ý trêu đùa.
”Ân, rất được.” Bộ dáng lần đó của Tiêu Minh Hi với khuôn mặt hồng hiện lên ở trong đầu nàng.
”Ngươi thật thích sao?” Nhiều Nhạc nhìn khuôn mặt mơ hồ của Tiêu Tử Mặc.
”Ân, thích. Hửm? Thích gì?” Tiêu Tử Mặc cảm thấy có gì đó không hợp lý, quay đầu nhìn khuốn mặt sung sướиɠ khi người khác gặp họa của Nhiều Nhạc cùng Lưu Quân đang ở bên cạnh cười trộm, không khỏi sinh khí.
”Nhiều Nhạc, Lưu Quân, hai người các ngươi cười cái gì?” Tiêu Tử Mặc giống bị nằm nhược điểm thở hổn hển.
”Xinh đẹp! Thích!” Nhiều Nhạc cười còn không quên bổ sung thêm một câu.
”Ta mới không phải nói các nàng kia đâu.” Tiêu Tử Mặc cũng không thèm cãi.
”Hửm? Còn có người khác sao?” Nhiều Nhạc vội vàng tiến đến.
”Kia đương nhiên, nàng như thế nào so sánh cùng những người son phấn đầy mình này.” Tiêu Tử Mặc vừa lòng mỉn cười. Qủa thật, ở trong lòng nàng, khí chất của Tiêu Minh Hi bất luận kẻ nào cũng không thể so sánh được, cũng là người duy nhất làm tim mình đập nhanh hơn.
”Được lắm, Nhiều Nhạc ngươi lại cười nhạo ta, ta không để yên cho ngươi.” Nói xong liền một phen ôm lấy cổ hắn kéo lại.
”Ai nha, ai nha, không cười, không cười.” Nhiều Nhạc cầm lấy tay Tiêu Tử Mặc kêu la nói.
”A, Vận Tiêu Lâu sao? Ta hôm nay mời các ngươi ăn cơm, coi như là bồi thường các ngươi ngày đó chạy hai vòng.” Tiêu Tử Mặc nhìn Vận Tiêu Lâu, có cảm giác thân thiết.
”A, Tiêu Mạnh nhưng chúng ta thật muốn đi nơi đó ăn cơm a, ta nói trước ta không có nhiều tiền đâu a.” Nhiều Nhạc không quên nhắc nhở Tiêu Tử Mặc nơi này rất xa hoa a.
”Được rồi, đi thôi ba vị.” Tiểu Tử Mặc đảo cặp mắt. Còn chưa chờ nàng nói xong, Nhiều Nhạc liền vọt vào trong. Ở phía sau Lưu Quân cùng Lưu Ngang lộ ra tia cười khổ.
Bảy bảy tám tám một ít đồ ăn, nhưng cũng tràn đầy một bàn.
”Nhiều Nhạc, ta nói cho ngươi biết chính mình ăn hết cho ta, bằng không thì tự mình tính tiền.” Tiêu Tử Mặc thúc Nhiều Nhạc một cái không quên nhắc nhở.
”Hừ.” Nhiều Nhạc cầm chiếc đũa lên ăn. Lưu thị huynh đệ cũng bắt đầu ăn.
”Tiểu nhị, cho ta một bầu rượu.” Tiêu Tử Mặc thấy bọn họ ăn, chính mình hướng tiểu nhị kêu một bầu rượu.
Chỉ chốc lát, một bầu rượu tinh xảo mang lên. Nhẹ nhàng cầm rượu, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ, tâm tình thảnh thơi không ít.
”Ba người các ngươi có tính toán gì sau này chưa? Cũng không có khả năng vĩnh viễn ở quân doanh làm cái tiểu binh đi?” Tiêu Tử Mặc mở đề tài.
”Ngô, ta a, ta nghĩ về sau ở trong quân doanh làm cái ngàn tổng đương đương.*” Nhiều Nhạc miệng đầy đồ ăn nói.
(Ta không hiểu câu này là gì a TTOTT )
”Ngàn tổng sao? Các ngươi thế nào? Lưu Quân cùng Lưu Ngang?” Ngàn tổng nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.
”Ta hả? Ta chính mình cố gắng thì tốt rồi. Về phần đệ đệ của ta, hắn thân thể không tốt, ta chỉ hy vọng hắn có thể bình an thì tốt rồi.” Lưu Quân có chút phiền muộn. Ở một bên Lưu Ngang ngẩng đầu lên nhìn về phía Lưu Quân, nhưng trong ánh mắt hắn nhìn không ra gợn sóng.
”Đừng nói chúng ta, ngươi thì sao? Nhìn như là công tử ca nhà giàu, như thế nào lại tới quân doanh?” Nhiều Nhạc hỏi ngược lại.
”Ta, ta cũng vậy chỉ muốn mình cố gắng thật tốt, không nên cưỡng cầu.” Tiêu Tử Mặc sao có thể nói ra sự thật.
”Các ngươi, quên đi, mặc kệ thế nào chúng ta cùng nhau cố gắng thì tốt rồi.” Nhiều Nhạc nói xong vươn tay ra.
Tiêu Tử Mặc cùng Lưu Quân, Lưu Ngang nhìn nhau một chút, mỉn cười, vươn tay ra khoát trên tay Nhiều Nhạc. Bốn thiếu niên hăng hái, tại tửu lâu này cùng nhau cố chấp, tin tưởng. Ngày mai như trước sẽ đến, thân ảnh bốn người cũng sẽ giống lần trước giống nhau đồng dạng xuất hiện ở mặt trời đã khuất.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đại Khanh Vu Mặc
- Chương 7