Chương 5: Trà lâu gặp lại

Không đến nửa ngày công phu, đoàn người Tiêu Tử Mặc liền cưỡi ngựa đi vào Minh Vương phủ, thật tại Minh Vương phủ rất lớn. Tiêu Tử Mặc xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu Minh Vương phủ, ba cái chữ to màu vàng có vẻ dị thường hữu lực.

”Người của Minh Vương phủ không biết hôm nay Thái Tử điện hạ tới sao, ngay cả một người cũng không có, rất không lễ phép đi.” Hàn Ngôn gặp cánh cửa to như vậy nhưng lại không có ai nghênh đón, không khỏi bắt đầu oán giận.

”Tiểu Ngôn, không được nói lung tung.” Hàn Nặc so với Hàn Ngôn lớn hơn hai tuổi, hiểu được tình huống nào nên nói, xúc động không phải là phương pháp tốt nhất.

Tiêu Tử Mặc đứng ở trước cửa trong chốc lát, tiến lên phía trước, thân thủ gõ cửa lớn màu son. Qua hồi lâu, một cái người hầu bộ dáng dò xét.

”Ngươi là người nào? Đến Minh Vương phủ có chuyện gì?” Người hầu kia cẩn thận hỏi.

”Ta gọi là Tiêu Tử Mặc, ngươi có thể cùng Minh Vương thông báo một tiếng nói ta muốn gặp hắn.” Tiêu Tử Mặc mỉm cười đôi mắt dao động lung lay nói.

Người hầu kia nhìn qua có chút do dự.

”Còn không đi mau, thất thần làm cái gì?” Hàn Ngôn nhìn biểu tình của người hầu kia, liền phát hỏa, xông lên phía trước rống lên một câu, Hàn Nặc đều không kịp giữ chặt hắn.

Người hầu kia nhìn trước mắt thiếu niên trắng nõn ánh mắt không tốt :”Chờ.” Nói xong liền đóng cửa lại.

Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn người cùng tuổi với mình Hàn Ngôn, không khỏi cười khổ, thẳng tính không phải không tốt, nhưng họa là từ ở trong miệng mà ra. Tiêu Tử Mặc đã gặp qua quan trường ngươi lừa ta gạt, mới có thể nhận biết được điều này.

Chỉ chốc lát sau, người hầu kia mở cửa, lần này kéo cửa hơi chút lớn :”Tiêu công tử, cứ đi theo nô tài.” Trong giọng nói rõ ràng nới ra tôn trọng.

Tiêu Tử Mặc gật đầu, mang theo Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn đi vào, có thể thấy được giống như phòng ốc cung đình, nhưng là tựa hồ không có ai ở, có vẻ thực trống vắng, nhưng mà so với hoàng cung thì này Minh Vương phủ người hầu rõ ràng rất ít. Tiêu Tử Mặc cũng không để ý nhiều, trước đi theo người hầu kia. Chỉ thấy người hầu kia đi tới trước một gian phòng không lớn liền ngừng lại.

”Tiêu công tử, Minh Vương gia ngay tại bên trong, mời ngài vào, nô tài trước lui ra.” Nói xong liền vội vàng quay đầu rời đi.

Tiêu Tử Mặc hơi có chút nghi hoặc: ”Mặc nhi sao? Vào đi.” Nhưng là trong phòng truyền đến âm thanh đánh gãy nghi hoặc của nàng.

”Vâng.” Tiêu Tử Mặc đang tính muốn đi vào bên trong, nhưng nhớ lại cái gì đó, quay đầu nói:

”Các ngươi trước hết ở chỗ này đợi một lát nữa, nếu ta qua hồi lâu cũng không đi ra, các ngươi trước gọi người mang bọn ngươi đi phòng khách nghỉ ngơi.”

”Vâng.” Tuy rằng Tiêu Tử Mặc nói như vậy, nhưng là nàng biết hai người này chắc là tuyệt sẽ không đi nghỉ ngơi trước. Qủa nhiên nhìn thấy Tiêu Tử Mặc vào trong, Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn một người đứng một bên thủ trước cửa.

Trong phòng không phải rất sáng, gia cụ cũng phi thường ít, rất khó làm cho người ta liên tưởng đến đây là phòng ngủ. Chỉ thấy Tiêu Thiên ngồi xếp bằng trên giường, Tiêu Tử Mặc dần đến gần chút, phát hiện Tiêu Thiên từ từ nhắm hai mắt, không để ý nàng đang đến gần. Thấy vậy, Tiêu Tử Mặc đứng ở một bên, cũng không tiến lên quấy rầy. Ước chừng qua thời gian một chén trà nhỏ: ”Mặc nhi, để ngươi đợi lâu rồi.”

Nghe được âm thanh, Tiêu Tử Mặc thoáng trên lưng đổ mồ hôi lạnh có chút gấp khúc: ”Không có việc gì.”

”Ta ngày hôm qua nhận được thánh chỉ, hoàng huynh muốn ngươi đến chỗ ta học tập hành quân đánh giặc, ta đáp ứng. Hôm nay không có phái người đi nghênh đón ngươi, thật sự là ngại ngùng, ta nghĩ ngươi hẳn là sẽ không để ý chuyện đó đi.” Tiêu Thiên đứng lên, chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Tiêu Tử Mặc.

Nam nhân trước mắt nhiều năm hành quân đánh giặc, rõ ràng bả vai thật rộng, thoạt nhìn như rất cao. So với Tiêu Tử Mặc muốn cao hơn một cái đầu. Nàng cũng không quan tâm đến chuyện này:

”Mặc nhi sẽ không để ý, chính là đến học tập hành quân đánh giặc, không cần nhiều đại lễ.”

”Rất tốt, có khí khái nam tử, hoàng huynh có đứa con này như ngươi thật làm cho người khác hâm mô.” Tiêu Thiên vỗ bả vai nàng, cười nói. Tiêu Tử Mặc cười nhẹ, không nói gì.

”Mặc nhi, nếu đã đến đây thì hãy dùng tâm học, giang sơn Đại Tiêu còn phải dựa vào ngươi. Hôm nay cũng mệt nhọc một ngày, ngươi trước hết đi nghỉ ngơi đi, ngày mai lại bắt đầu.” Tiêu Thiên trong lời nói giống như đang cỗ vũ nàng, nhưng Tiêu Tử Mặc luôn cảm thấy có chút không thích hợp.

Khi bước ra cửa phòng, ánh sáng mặt trời chói mắt bên ngoài làm mắt Tiêu Tử Mặc không thích ứng kịp, nâng cánh tay lên che. Chỉ thấy hai huynh đệ vẫn đứng ở chỗ đó, trong lòng sinh ra một tia ấm áp.

”Thái Tử gia, người rốt cục cũng ra, Vương gia không làm khó người đi.” Hàn Ngôn đầu tiên khẩn cấp hỏi.

Tiêu Tử Mặc lắc đầu: ”Tốt lắm, đi, ta mang bọn ngươi đi dạo, hôm nay hảo thả lỏng một ngày, ngày mai phải bắt đầu vất vả rồi.” Một tay quàng bả vai hai huynh đệ đi về phía trước. Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn đều có chút mạc danh kỳ diệu*, nhưng vẫn đi theo Thái Tử.

(Câu này có nghĩa là: không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.)

Phố xá đô thành lúc nào cũng phồn hoa, cho dù là ban đêm, cũng là đèn đuốc sáng trưng.

”Thái…Tiêu công tử, mau đến xem, bên này có người làm xiếc.” Hàn Ngôn vừa định kêu Thái Tử, cảm thấy không ổn, liền thay đổi xưng hô.

”Phải không?” Tiêu Tử Mặc nghe được tiếng la của Hàn Ngôn, vội vàng theo đi lên. Còn lại Hàn Nặc một người không tình nguyện theo đuôi hai người nơi nơi chạy loạn.

Tiêu Tử Mặc đẩy ra đám người, đi đến bên người Hàn Ngôn. Chỉ thấy trung gian đứng hai cái tráng hán, một người tay cầm đại đao, một người cầm trong tay trường thương.

”Đánh, đánh, nhanh lên a.” Chung quanh người xem đều khẩn cấp kêu to. Tiêu Tử Mặc cùng Hàn Ngôn cũng nhìn không chuyển mắt hai người nơi giữa sân.

”A” Nghe được trong đó một đại hán hô to một tiếng, cầm trong tay đại đao vọt qua. Người kia cầm trong tay trường thương vội vàng nâng trường thương ngăn trở.

”Keng” một tiếng, đại đao cùng trường thương phát ra tiếng vang thật lớn, hai người cũng từ sau lui lại mấy bước.

Đợi đứng vững vàng, phục lại tinh thần cầm vũ khí vọt lên. Qua vài hiệp, hai người chẳng phân biệt thắng bại, nhưng dần người cầm trong tay trường thương kia như thả chậm tốc độ, không hề công kích, dần bị vây trong thế hạ phong. Người ngoài nghề đều tưởng người cầm trường thương kia thể lực chống đỡ hết nổi, nhưng ở trong mắt Hàn Ngôn, này rõ là thoát nước, bằng không nếu đánh tiếp cũng sẽ không nhanh như vậy có thể phân rõ thắng bại. Qủa nhiên, không bao lâu, đại đao liền đặt trên cổ của đối thủ. Theo sau truyền đến là từng đợt vỗ tay cùng tiếng gọi ầm ĩ.

”Hừ, thoát nước có cái gì hay mà vỗ tay.” Hàn Ngôn thở phì phò nói. Tiếp theo là một người khác cầm mâm đồng lại đây, mọi người thấy vậy liều rời đi, chỉ có một số người cho chút tiền đồng. Mắt thấy sắp đến bên người Tiêu Tử Mặc, Hàn Ngôn đang chuẩn bị kéo Tiêu Tử Mặc đi.

”Chờ đã.” Tiêu Tử Mặc đối với Hàn Ngôn cười.

”Công tử.” Một tiểu cô nương cầm mâm đồng lại đây.

”Cho.” Nói xong Tiêu Tử Mặc từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc đặt ở trên mâm đồng. Rõ ràng làm mọi người ngẩn ra.

”Công tử, không cần cho nhiều như vậy đâu, người cho chừng này tiền đủ bọn họ ăn một năm đấy.” Hàn Ngôn cằn nhằn nói, liền định đưa tay cầm lại.

”Tiểu Ngôn, cho đều đã cho, như thế nào lại lấy trở về.” Tiểu Tử Mặc bắt lấy tay Hàn Ngôn. Hắn rõ ràng uể oải thu tay lại.

”Đa tạ công tử.” Tiểu cô nương kia nhỏ giọng nói.

Tiêu Tử Mặc thản nhiên cười. Nàng không biết rằng có người đang lẳng lặng nhìn một màn trước mắt này.

”Tiểu thư, người nọ khổng phải là người chúng ta ngày đó ở trên đường gặp sao?” Cẩm Ngọc có điểm ngạc nhiên chỉ vào người ở dưới lầu nói.

”Phải không?” Tiêu Minh Hi buông chén trà, đứng lên, nhìn người đang đứng dưới lầu nói chuyện cùng cô nương kia. Khổng khỏi nhớ đến khuôn mặt của người nọ.

”Cũng thực có tiền a.” Cẩm Ngọc bĩu môi.

Tiêu Minh Hi nhìn thỏi bạc trên mâm đồng của cô nương kia, không trả lời Cẩm Ngọc. Tầm mắt dừng ở Tiêu Tử Mặc trong chốc lát, nhìn khuôn mặt trắng nõn khi mặt trời chiếu rọi xuống có chút hoảng hốt. Tiêu Minh Hi hồi phục lại ngồi xuống, lưu lại Cẩm Ngọc một người dựa vào cửa sổ tiếp tục nhìn dưới lầu.

”Công tử, chúng ta cần phải đi, mọi người đều đi hết rồi.” Hàn Ngôn lôi kéo Tiêu Tử Mặc.

”Tốt.” Tiêu Tử Mặc mới phát hiện chính mình đã muốn đứng tại chỗ lâu.

”A, Vân Tiêu lâu nghe tên rất tốt, công tử, chúng ta vào nghỉ một lát đi, ta xem ca ca cũng mệt mỏi rồi.” Nói xong còn quay đầu nhìn khuôn mặt vô biểu tình của Hàn Nặc.

”Cũng tốt.” Tiêu Tử Mặc cũng nhìn đến Hàn Nặc tựa hồ mệt mỏi. Hàn Ngôn là người đầu tiên vọt vào. Hàn Nặc đối với đệ đệ của mình cũng thật sự là không có biện pháp.

”Tiểu Ngôn vẫn luôn ở trong cung, không đi ra ngoài, khó tránh khỏi có chút hưng phấn.” Tiêu Tử Mặc tựa hồ nhìn ra tâm tư của Hàn Nặc. Hắn có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu.

”Chưởng quầy, cho chúng ta trà thượng hạng, thêm một bàn điểm tâm.” Hàn Ngôn đứng ở bên quầy nói.

”Ngạch, không biết vị công tử này là cần gian phòng hay là…” Chưởng quầy có lẽ đối với Hàn Ngôn có chút không thích ứng. Hàn Ngôn có chút nghi hoặc quay đầu nhìn về phía Tiêu Tử Mặc.

”Chúng ta muốn gian phòng, tốt nhất dựa vào cửa sổ.” Tiêu Tử Mặc nói xong lấy ra bạc đặt ở trên quầy.

”Hảo. Chỉ còn một gian, công tử đến thật đúng lúc, thỉnh công tử trước đi lên lầu, nước trà và điểm tâm sẽ được đưa lên sau.” Chưởng quầy thực khách khí nói.

Tiêu Tử Mặc gật đầu, mang theo Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn lên lầu. Một cỗ mùi thơm tràn ngập ở gian phòng hành lang lầu hai, phong cảnh cũng thật tốt.

”Công tử, ở phía trước kia là được.” Tiêu Tử Mặc đang nghĩ tới thì nghe thanh âm của Hàn Ngôn. Tự mình đi tới, đột nhiên thân ảnh màu tím quen thuộc ngăn trở cước bộ của nàng. Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn về phía bên phải dùng màn che trước gian phòng, muốn chứng thật một chút. Vừa lúc, Tiêu Minh Hi nghe được tiếng la của Hàn Ngôn, quay đầu ra bên ngoài nhìn. Trong phút chốc, bốn mắt nhìn nhau, vài giây đối diện. Tiêu Tử Mặc trên khuôn mặt hiện lên tươi cười:

”Vị tiểu thư này, chúng ta có phải từng gặp mặt một lần phải không?” Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, Tiêu Tử Mặc đã biết rõ còn cố hỏi.

Tiêu Minh Hi thật kinh ngạc không nghĩ Tiêu Tử Mặc sẽ tới Vận Tiêu lâu:

”Đúng, chuyện lần trước còn phải đa tạ công tử.”

”Việc nhỏ thôi, không cần phải để trong lòng.” Trên thật tế Tiêu Tử Mặc thật cảm thấy có việc do dự trong lòng. Tiêu Tử Mặc rất muốn đi vào, nhưng tiểu thư người ta không lên tiếng, nếu giờ tự tiện đi vào khó tránh khỏi không lễ phép đi.

”Công tử, chớ đứng trước cửa, mau vào đi.” Tiêu Minh Hi nhìn người ngoài cửa tựa hồ đang do dự, nói.

Tiêu Tử Mặc nghe nói như thế, không khỏi có chút vui sướиɠ: ”Kia tại hạ quấy rầy rồi, Hàn Nặc Hàn Ngôn, các ngươi ngay tại cách vách phòng nghỉ ngơi một lát đi.” Tiêu Tử Mặc vừa muốn bước vào, liền quay đầu hướng hai huynh đệ nói.

”Thật đúng lúc, ở chỗ này gặp lại tiểu thư, có hay không thỉnh giáo quý danh của tiểu thư, lần trước tiểu thư đi quá vội, tại hạ vẫn chưa kịp hỏi.” Tiêu Tử Mặc đứng bên cửa sổ nói.

”Ngươi người này thật không có lễ phép, ai lại vừa gặp mặt liền hỏi tên đâu.” Cẩm Ngọc đã không còn đứng ở bên cửa sổ nói.

”Cẩm Ngọc! Tiểu nữ tử họ Tiêu tên Minh Hi.” Tiêu Minh Hi vẫn là nói ra tên chính mình.

”Tiêu sao? Tại hạ cũng họ Tiêu.” Tiêu Tử Mặc tựa hồ có chút hưng phấn, đối với lời nói của Cẩm Ngọc cũng không để ý.

”Hửm?” Tiêu Minh Hi có chút kinh ngạc, làm vương thất tử nữ, nàng biết tuy rằng quốc hiệu Đại Tiêu, nhưng người mang họ Tiêu tính ra cũng không nhiều lắm. Chẳng lẽ cùng người trong cung có liên quan? Không đúng, nếu là người trong hoàng tộc thì không được phép ra ngoài. Tiêu Minh Hi có chút mâu thuẫn.

”Tiêu công tử, hôm nay đi ra có chuyện gì sao?” Tiêu Minh Hi nghĩ phải tìm ra manh mối trong lời nói của Tiêu Tử Mặc.

”Ta chỉ là trên đường đi dạo, dù sao phố xá đô thành này bất luận ban ngày hay ban đêm đều rất náo nhiệt.” Tiêu Tử Mặc có lẽ là không nghĩ tới như vậy thành thật nói.

”Nga, nếu gặp công tử ngay tại nơi này không bằng uống chén trà đi, tiểu nữ thường đến tửu lâu này, cũng gian phòng này nghỉ chân một chút, dù sao nơi này nhìn đến cảnh sắc bên ngoài là đẹp nhất.” Tiêu Minh Hi thấy không hỏi ra được cái gì, đơn giản ngồi nhìn phía ngoài cửa sổ nói chút lời khách sáo.

”Ân, nơi này nhìn ra ngoài phong cảnh quả thật tốt.” Nói xong cũng quay đầu hướng ngoài cửa sổ nhìn. Vừa lúc Tiêu Minh Hi quay đầu lại, thấy sườn mặt của Tiêu Tử Mặc, đúng như hoàn mỹ độ cong vòng quanh khuôn mặt có chút đẹp người. Tiêu Tử Mặc quay đầu lại, thấy Tiêu Minh Hi đang nhìn chính mình, liền tươi cười một cái sáng lạn, làm Tiêu Minh Hi cả kinh, phục hồi tinh thần lại, tay cầm lấy chén trà trước mắt, nhấp một ngụm.

Hai người cứ như vậy nhìn ra ngoài cửa sổ, lẳng lặng thưởng trà, đợi cho tới khi mặt trời chậm rãi hạ xuống.

Tiêu Tử Mặc đứng lên: ”Tiêu tiểu thư, ta phải đi.”

Tiêu Minh Hi ngẩng đầu lên: ”Ân.” Chính là đơn giản chỉ một chữ.

Ở tại cửa, Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn sợi tóc bị gió thổi có chút hỗn độn, Tiêu Minh Hi thoạt nhìn càng thêm thanh nhã, Tiêu Tử Mặc không tự chủ được thật sâu nở nụ cười, nụ cười này cũng tự dung nhập hai người trong lòng nòng đậm biến đổi không ra.