Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Khanh Vu Mặc

Chương 40: Tuyệt tình

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn dưới thành từng đợt từng đợt tiến công, Tiêu Tử Mặc không chỉ hàng lông mày mà cả khuôn mặt đều nhăn lại. Tiêu Tử Mặc trong lòng cũng không mấy để ý, một đội quân khổng lồ như vậy, đều là do bản thân không sớm phát hiện, cũng không tước lấy binh mã, thành ra mới có cục diện như ngày hôm nay.

“Hoàng thượng, nếu cứ như vậy thì e rằng khó có thể khống chế nổi.” Trịnh Dụ cũng nhìn ra chỗ không ổn, xoay người hướng Tiêu Tử Mặc nói.

Tiêu Tử Mặc trầm mặt không nói:

“Hiện giờ chỉ có thể binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm*. Đợi hai vị tướng quân tới cứu viện.” Tiêu Tử Mặc mắt không chuyển mắt nhìn chiến cuộc đang diễn ra dưới thành.

(Binh lai tướng đáng, thủy lai thổ yểm – 兵来将挡,水来土掩 – bīng lái jiàng dǎng,shuǐ lái tǔ yǎn: quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn –> bất kể đối phương sử dụng thủ đoạn nào, đểu linh hoạt có biện pháp tương ứng để đối phó)

Trịnh Dụ thu hồi ánh mắt, cùng Tiêu Tử Mặc nhìn dưới thành.

“Hoàng thượng, mạt tướng đến trễ.” Một tiếng hô hấp dẫn lực chú ý của Tiêu Tử Mặc.

Lưu Quân cùng Nhiều Nhạc mang theo đội quân xuất hiện ở dưới thành, hai người đồng thanh nói.

“Hai vị tướng quân đứng lên đi. Minh vương lớn mật dám mưu đồ tạo phản, hãy thay trẫm bắt hắn!” Tiêu Tử Mặc vung tay lên, hạ lệnh.

Trịnh Dụ đưa mắt nhìn Tiêu Tử Mặc, hai người kia cũng ngẩng đầu nhìn nàng, không khỏi liếc nhìn nhau: “Tuân chỉ!”

Đối với sự xuất hiện của Lưu Quân cùng Nhiều Nhạc, khiến đội quân của Tiêu Thiên có chút trở tay không kịp, dần bị vây hãm không biết nên làm gì tiếp theo. Tiêu Thiên nhìn tình cảnh trước mắt, ưởng ngực hô to:

”Chư vị, nếu chúng ta công phá thành công, thì ngày sau thiện hạ này sẽ là của chúng ta.” Tiêu Thiên ngay lúc nguy cấp hô to cổ vũ tinh thần đám binh sĩ.

Tiêu Tử Mặc ánh mắt lạnh lùng nhìn: “Trẫm đúng là ngu dốt a, tên phản tặc như vậy mà cũng không nhìn ra.”

“Hoàng thượng, việc như vậy khó mà nhìn ra, huống chi việc Minh vương tạo phản cũng không ai muốn cả.” Trịnh Dụ nghiêng đầu nhìn, lẩm bẩm nói.

“Truyền lệnh xuống phía dưới, cần phải bắt giữ Minh vương!” Tiêu Tử Mặc thần sắc thay đổi, thấp giọng nói.

Trịnh Dụ trầm ngâm hồi lâu, ”dạ” một tiếng, chậm rãi lui xuống.

Lúc này máu tươi đỗ xuống khắp nơi, chiến hỏa bay tán loạn hiện lên trong mắt Tiêu Tử Mặc, bên tai là những tiếng kêu la thảm thiết. Những hình ảnh này Tiêu Tử Mặc đã nhiều lần nghĩ tới, thậm chí bản thân có chút căm ghét, đây chính là điều mà nàng không muốn xảy ra nhất, huống chi nó còn liên quan tới quan hệ giữa nàng và Tiêu Minh Hi, trong lòng thập phần thống khổ, thế nhưng phụ hoàng đã giao giang sơn cho nàng, sao có thể chấp nhận nhường cho kẻ khác được?

Sau đợt phản công đội quân của Minh vương dần bị vây chặt, thế cục của cuộn chiến cứ vậy nghiêng về phía Tiêu Tử Mặc.

“Minh vương, ngươi mau buông tay chịu trói đi.” Lưu Quân trong tay cầm đại đao ngồi trên yên ngựa, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Minh vương.

Tiêu Thiên cả người chật vật, nhưng vẫn sĩ khí vẫn như cũ không thay đổi:

“Hừ, muốn bắt bản vương sao? có giỏi thì xuất chiêu đi.” Thân là tướng quân Tiêu Thiên không dễ dàng đầu hàng như vậy.

“Vậy mạt tướng sẽ không lưu tình.” Lưu Quân nói xong cầm đại đao tiến lên.

Trải qua vài hiệp, Tiêu Thiên dần rơi xuống thế hạ phong, chỉ còn một chút hơi tàn chống đỡ, bên phía tiền phương sau vài lần giao chiến bọn hắn dần thấm mệt không chống đỡ nổi, hiện tại gặp công kích mãnh liệt, cũng không còn sức đối phó.

“A.” Một tiếng kêu to, Tiêu Thiên binh khí rơi xuống đất.

Lưu Quân đi tới, đặt đại đao gác trên cổ Tiêu Thiên: “Vương gia, đội quân của ngươi đã bị chúng ta gϊếŧ sạch, mạt tướng khuyên ngươi nên buông tay chịu trói đi.”

Tiêu Thiên nhìn tiền phương, tựa hồ chỉ còn lại binh lính Đại Tiêu, những binh lính đi theo bản thân đều gục xuống. Thấy thế Tiêu Thiên không khỏi nhắm hai mắt lại, đây là trời diệt ta a. Hi nhi, phụ thân xin lỗi con, ta đã hại con rồi a.

“Hoàng thượng, đã bắt được Tiêu Thiên, nên xử lý thế nào đây?” Trịnh Dụ không biết trở về lúc nào đứng phía sau Tiêu Tử Mặc hỏi.

Tiêu Tử Mặc nhất thời không nói gì:

“Tạm thời nhốt vào đại lao, chờ ngày mai giải quyết.” Tiêu Tử Mặc trong lòng loạn thành một đóng, đây là thời khắc bản thân khó quyết định nhất.

“Hoàng thượng, đêm nay đi…” Lý công công ở một bên nhẹ giọng nói. Dựa theo thường ngày, đều là đi Phượng Ninh cung, thế nhưng chuyện mới phát sinh vừa rồi, dù sao Tiêu Thiên cũng là phụ thân của Hoàng hậu, tốt nhất là hỏi thử xem sao.

Tiêu Tử Mặc thoáng sửng sốt:

“Đi Chính Kiền cung.” Tiêu Tử Mặc hiện tại không biết nên hướng Tiêu Minh Hi giải thích như thế nào, nên quyết định không gặp nhau là tốt nhất.

“Vâng.”

Tiêu Tử Mặc cởi ngoại bào, ngồi ở mép giường, nhưng không chút nào buồn ngủ, mặc dù qua vài canh giờ nữa tới hừng đông. Ngày mai, bản thân nên giải quyết việc này như thế nào đây? Tiêu Tử Mặc chống tay đỡ trán, vẻ mặt u sầu.

Cứ như vậy ngồi tới hừng đông, thay bộ triều phục bên cạnh, Tiêu Tử Mặc liền đứng dậy, điều cần đối mặt thủy chung phải đối mặt thôi.

“Hoàng thượng, Minh vương to gan lớn mật, lòng lang dạ sói mưu đồ soán ngôi.” Trịnh Dụ đi tới bên cạnh, vẻ mặt kiên nghị. Biết rõ trong lòng Tiêu Tử Mặc khó xử, Trịnh Dụ liền từng bước ép nàng đối mặt.

Tiêu Tử Mặc chậm rãi dời ánh mắt qua:

“Thế Trịnh đại nhân nghĩ nên xử trí như thế nào?” Tiêu Tử Mặc trong lòng lưỡng lự, đối với loại hành vi phạm tội này, khả năng sống sót tất nhiên bằng không, nhưng trong lòng Tiêu Tử Mặc có đủ ngoan cường để hạ lệnh xử lý Tiêu Thiên hay không đó mới là điều quan trọng.

“Minh vương dám phạm thượng, có mưu đồ soán ngôi, tất nhiên tội tru di cửu tộc.” Trịnh Dụ nhất thời do dự, rồi cũng nói ra.

Tiêu Tử Mặc nghe đến ”tru di cửu tộc” trong lòng cả kinh, nếu vậy Hi nhi chẳng phải khó tránh phải cái chết sao? Nhớ tới nụ cười của Tiêu Minh Hi, nàng không tài nào bỏ được.

“Trịnh đại nhân, hình phạt này quá mức nghiêm trọng rồi. Chỉ vì Minh vương một người làm sai, mà luyên lụy tới người vô tội sao.” Tiêu Tử Mặc mở mắt ra, nhìn Trịnh Dụ.

“Dựa theo luật lệ, thì chính là tru di cửu tộc a…” Trịnh Dụ tuy biết trong lòng Tiêu Tử Mặc không muốn, là một trọng thần, Trịnh Dụ bất chấp nói ra.

Tiêu Tử Mặc hơi trầm ngâm: “Nghe chỉ.”

“Minh vương tội không thể tha, lăng trì xử tử, răn đe.”

“Hoàng thượng! Làm như thế lòng dân khó phục a.” Trịnh Dụ nghe vậy, biết Tiêu Tử Mặc lo lắng cho Tiêu Minh Hi, nên không đánh lòng.

“Trịnh tướng, trẫm đã quyết định rồi, những chuyện còn lại giao cho ngươi, tốt nhất đừng nên nhiều lời nữa.” Nói xong Tiêu Tử Mặc phất tay đứng dậy ly khai. Để lại Trịnh Dụ đứng đó nhìn theo bóng lưng Tiêu Tử Mặc đến xuất thần, hồi lâu thở dài, cũng xoay người rời đi.

Tiêu Tử Mặc chấp bút ngồi ở thư phòng, mực nước rơi xuống động lại trên giấy tuyên thành, mà nàng vẫn như cũ không có hạ bút.

Tiêu Minh Hi cả đêm không ngủ, trong lòng nghĩ đến kết cục của việc tạo phản. Sau đó lại nghe được Minh vương bị giam trong ngục, trong lòng càng thấp thỏm bất an, dựa theo lệ cũ, bản thân nhất định cũng liên quan, thế nhưng coi như phụ thân bị gϊếŧ, bản thân trong lòng cũng khó chịu không ngớt, cho nên sáng sớm chạy đến thư phòng tìm Tiêu Tử Mặc, mong có thể thay đổi được một chút.

“Hoàng thượng, người không sao chứ.” Tiêu Minh Hi đi tới gần, phát hiện mặt giấy tuyên thành hổn độn một mảnh.

Tiêu tử mặc nghe tiếng, phục hồi tinh thần lại, buông bút trong tay:

“Không có việc gì, không có việc gì.” Thanh âm rất nhỏ nhưng cũng đủ cho Tiêu Minh Hi nghe.

“Hoàng thượng, thần thϊếp thay mặt phụ vương hướng người thỉnh tội.” Tiêu Minh Hi nói xong “bụp” một tiếng quỳ xuống.

Tiêu Tử Mặc sửng sốt, vội vàng đứng dậy, nâng Tiêu Minh Hi dậy:

“Hi nhi có tội gì?” Mặt nở nụ cười yếu ớt, có chút tái nhợt.

“Thần thϊếp biết phụ vương đã phạm phải tử tội.” Tiêu Minh Hi tránh bán tay đỡ mình ra, như cũ không có đứng dậy.

Tiêu Tử Mặc tay ngừng lại:

“Ân.” Bình tĩnh mặt không gợn sóng.

“Thần thϊếp có một yêu cầu quá đáng.” Tiêu Minh Hi giơ mắt nhìn người trước mặt. Trong lòng biết Tiểu Tử Mặc là người nhân từ, thế nhưng vì cứu phụ thân, Tiêu Minh Hi phải làm vậy.

Tiêu Tử Mặc nghe xong, buông lỏng tay, đứng ở một bên, trên mặt mỉm cười.

“Hi nhi, cứ nói.” Sau khi phát sinh vụ việc đó, trong lòng Tiêu Tử Mặc cũng hiểu được ý định của Tiêu Minh Hi lúc này.

“Thần thϊếp thỉnh cầu hoàng thượng tha cho phụ vương một mạng.” Vẫn không có đứng dậy. Tiêu Minh Hi thậm chí còn nói ra yêu cầu vô lễ khó chấp nhận được. Thế nhưng phụ thân dù sao cũng là phụ thân của nàng.

Tiêu Tử Mặc nghe vậy, dần thu hồi ý cười trên mặt, chấp tay ra sau lưng nhìn phương xa. Thật lâu cũng không nói gì. Rốt cuộc cũng nói ra, chính mình đã phá vỡ luật lệ, khoan dung như vậy. Thế mà người trước mắt không hiểu được còn dám ra yêu cầu quá phận với mình, làm trong lòng thập phần oán giận cùng khó chịu.

“Hoàng thượng.” Tiêu Minh Hi vẫn một mực quỳ, vẻ mặt thống khổ.

Tiêu Tử Mặc vẫn không có nâng Tiêu Minh Hi dậy, mà như trước không nói được một lời đứng ở đó. Gắt gao cắn chặt môi.

“Hoàng thượng, đây là thỉnh cầu duy nhất của thần thϊếp.” Tiêu Minh Hi như trước không bỏ qua, dù sao đó là phụ thân của nàng, nàng sao có thể trở mắt ra nhìn hắn chết được chứ.

“Đủ rồi, trẫm sẽ không thu hồi lệnh đã ban ra , nàng trở về đi.” Tiêu Tử Mặc cắn răng phun ra một câu, khiến Tiêu Minh Hi nhất thời rơi vào tuyệt vọng.

“Hoàng thượng, thần thϊếp cầu xin ngươi…” Tiêu Minh Hi nước mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.

Nhìn người nhỏ giọng khóc nức nở ở trước mắt Tiêu Tử Mặc, nàng không đành lòng liền dời ánh mắt, cho dù trong lòng nghìn vạn lần đau xót, nhưng vẫn đứng yên bất động một chỗ cũng không đi qua nâng người mình yêu đang ở trước mắt đứng dậy. Mặt lạnh nhìn nàng cuối đầu vì cầu xin mình mà khóc nức nở.

“Nàng không nên như vậy, cho dù có tiếp tục quỳ xuống cầu xin, trẫm cũng sẽ không thay đổi quyết định.” Tiêu Tử Mặc không nghĩ tới chính mình lại nói ra những lời này, chỉ là ánh mắt vẫn không ngừng nhìn người đang thống khổ kia, mọi chuyện phát sinh quá nhanh, mà người trước mắt cũng không còn là nữ tử tài ba, cũng không còn là thiện hạ đệ nhất mỹ nhân Tiêu Minh Hi.

“Vân Đồng, hộ tống Hoàng hậu nương nương hồi cung.” Tiêu Tử Mặc giọng nói có chút run.

Vân Đồng đứng ở một bên nhìn Hoàng hậu nương nương vì giận mà khóc, trong lòng cũng thập phần khó chịu. Hoàng thượng không phải thập phần sủng ái Hoàng hậu nương nương sao? Thế nào lại nhẫn tâm đối nàng như vậy.

Tiêu Minh Hi ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc đứng ở một bên, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ nay có chút xa lạ kia. Đôi mắt luôn nhìn thẳng cũng chưa từng liếc nhìn nàng. Tiêu Minh Hi không nhịn được, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống nhiều hơn.

Đôi lời của edit: 5 chương cùng 1 PN nữa là hoàn rồi các ngươi đừng hối ta ah~~ _( :3」 ∠)
« Chương TrướcChương Tiếp »