- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đại Khanh Vu Mặc
- Chương 4: Ra Cung
Đại Khanh Vu Mặc
Chương 4: Ra Cung
” Vân Đồng ,ngươi đi giúp ta sửa sang lại mấy bộ thường phục.” Tiêu Tử Mặc vừa trở về thấy Vân Đồng đang ngồi trên ghế liền nói với nàng.
Vân Đồng nghe lời nói của Tiêu Tử Mặc trong lòng có chút nghi hoặc :
” Thái Tử , người đây muốn sửa sang lại quần áo là muốn ra ngoài sao?”
Tiêu Tử Mặc gật đầu , hướng Vân Đồng mỉn cười :
” Phụ hoàng lệnh ta ra cung đi theo Minh Vương học tập hành quân đánh giặc.”
” Hoàng Thượng thật nói như vậy sao? Vậy kia ,Thái Tử liền đáp ứng?”
Vân Đồng vẫn còn hoài nghi vì cái gì mà Hoàng Thương lại lệnh cho nàng đi học tập võ nghệ ,Hoàng Thượng cũng không phải là không biết thân phận nữ tử của con mình sao? Không chỉ vậy thân phận hiện giờ còn là đương triều Thái Tử ,vạn nhất có cái gì sơ xuất …,
Tiêu Tử Mặc nhìn về phía hoa viên bên ngoài thoáng gật đầu :
” Vân Đồng ,tốt lắm ,ngươi mau giúp ta chuẩn bị đi thôi .Có lẽ ta nên đi rèn luyện bản thân tốt một chút ,huống hồ ta còn mang theo Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn đi cùng ,bọn họ nhất định sẽ bảo hộ ta an toàn .” Tiêu Tử Mặc nhìn ra được Vân Đồng lo lắng ,vẻ mặt nhu hòa hướng nàng nói .
” Nếu có Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn bên người … Thái Tử ,người tại sao không mang theo nô tì đi?” Vân Đồng vừa định nói tiếp thì lại cảm thấy không thích hợp .
” Vân Đồng ,ta không phải đã nói qua là không cho ngươi phép xương nô tì sao?” Tiêu Tử Mặc tựa hồ mất hứng ,có chút lớn tiếng đối với Vân Đồng .
” Nô … Vân Đồng nhất thời quên mất .” Nàng có chút ngập ngừng giải thích .
” Ân ,ngươi thân phận là nữ nhi ,vẫn không cần theo ta xuất môn thì tốt hơn ,ở trong cung cũng có người bảo vệ ngươi an toàn .” Tiêu Tử Mặc nói xong ,nhớ tới thân phận nữ tử của mình ,không khỏi cười khổ ,chình mình không giống với nàng ,vì còn có toàn bộ giang sơn Đại Tiêu đang chờ mình bảo vệ .
” Nhưng là Thái Tử …”
” Tốt lắm ,Vân Đồng ,ta đây sẽ còn trở về Vân Mặc Cung này ,có ngươi ở trong cung có thể giúp ta xem tình huống phát sinh trong cung ,nếu ngươi muốn ra ngoài ,ta có thể phái Hàn Nặc đi đón ngươi du ngoạn .Ngươi biết không ,ở ngoài so với trong cung nơi này náo nhiệt hơn nhiều.” Ánh mắt nàng bỗng phát ra một tia ảm đạm ,nhưng lập tức liền khôi phục bình thường.
Tiêu Tử Mặc cư nhiên biết Vân Đồng lo lắng thân phận của mình bị lộ ,cũng như lo lắng cho sự an nguy của mình ,ngoại trừ mẫu thân thì Vân Đồng là người trọng yếu thường chiếu cố mình nhất .Nhưng đây là lệnh của Hoàng Thượng ,sao có khả năng làm trái lời? Trừ khi người đó không phải là con dân của Đại Tiêu ,nhưng chính mình cũng chả phải là con dân Đại Tiêu ,mà là đương triều Thái Tử a ,tình cảnh này lại càng làm cho mình không cách nào kháng cự được.
Đi về hướng chỗ Hàn Nặc và Hàn Ngôn ,hai người này là hộ vệ bên người Tiêu Tử Mặc ,tự nhiên sẽ ở trong Vân Mặc Cung .Đi không tới hai bước đường ,cửa phòng khép hờ .Tiêu Tử Mặc nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào ,chỉ thấy Hàn Nặc đưa lưng về phía nàng đang cúi đầu bận rộn .Nàng trong lòng sinh ra một tia nghi hoặc không khỏi nhẹ nhàng đến gần ,muốn nhìn rõ một chút xem hắn đang bận rộn cái gì .
Từ nhỏ đã được tập võ Hàn Nặc liền cảnh giác được phía sau đang có người tới gần ,nhanh chóng xoay người lại ,phát hiện ra là Tiêu Tử Mặc đến mà không biết ,liền quỳ gối xuống :
” Không biết là Thái Tử giá lâm ,Hàn Nặc không có từ xa tiếp đón mong người bỏ qua .” Lúc này ,nàng thấy hắn thì ra là đang sửa sang lại một ít quần áo .
Tiêu Tử Mặc đi qua vỗ vỗ bả vai Hàn Nặc ,ý bảo hắn đứng lên ,xong nàng liền ngồi vào cái ghế gần hắn nhất :
” Hàn Nặc ,ngươi đây sửa sang hành lý là làm gì?” Ánh mắt nàng không nhìn Hàn Nặc mà liếc về phía xa .
” Thái Tử ,thuộc hạ nghe nói Hoàng Thượng cho ngài đi theo Minh Vương luyện tập hành quân đánh giặc?” .Hắn đứng lên nhìn nàng nói .
” Đúng vậy ,ngày mai liền đi cho nên ta hôm nay đến đây là muốn hỏi ngươi cùng Hàn Ngôn có nguyện ý đi cùng ta hay không?” Tiêu Tử Mặc thản nhiên nói .
” Thuộc hạ đương nhiên là theo người cùng đi ,bảo hộ người an toàn là trách nhiệm của thuộc hạ ,cho dù người hôm nay không đến thì hai huynh đệ thuộc hạ cũng sẽ đi theo người .” Hắn lại quỳ gối xuống nói .
” Hàn Ngôn đâu?” Nói tới đây Tiêu Tử Mặc nghi hoặc hắn như thế nào không ở đây.
” Hồi bẩm Thái Tử ,đệ đệ đã đi ra ngoài luyện công ,cũng sắp trở lại .”
Lúc này ,ở ngoài cửa xuất hiện một người ,đúng là Hàn Ngôn ,bộ dáng của hắn cùng Hàn Nặc có bảy phần tương tự ,nhưng có điểm bất đồng là hắn nhìn có vẻ trắng hơn một chút ,nhìn thoáng qua cũng không giống như người tập võ mà giống thư sinh hơn .
Hàn Ngôn kinh ngạc nhìn thấy Thái Tử ở trong phòng của mình ,có chút hoảng sợ vội quỳ xuống :
” Thái Tử thiên tuế.”
Tiêu Tử Mặc cười : ” Hàn Nặc ,ngươi không có nói cho đệ đệ ngươi quy cũ sao?” Nói xong ánh mắt nhìn về phía Hàn Ngôn ,hắn nghe nàng nói những lời này ,trong lòng càng thêm sợ hãi .
Hàn Nặc sửng sốt ,hiểu được ý nàng nói vừa rồi ,vội vàng đi qua đem đệ đệ nâng dậy :
” Tiểu Ngôn ,ở trước mặt Thái Tử ngươi không cần quá mức câu nệ lễ nghi ,ngươi có thể lấy tên xưng ,việc này có nghĩ là ngươi có thể miễn lễ.”
Rõ ràng có thể thấy trên mặt Hàn Ngôn hiện ra tia nghi hoặc .Kỳ thật hắn từ nhỏ đã theo ca ca cùng nhau tiến cung đến làm thị vệ bên người Thái Tử ,nhưng hắn từ nhỏ chỉ gặp qua Thái Tử một lần ,hắn lúc ấy cảm thấy Thái Tử cùng mình giống nhau cũng là ở trong cung làm thị vệ .Theo vài năm ,chính mình liền ngày ngày tập võ ,về phần nhiệm vụ bảo vệ Thái Tử toàn giao cho một mình ca ca .Còn bản thân thì trong quá trình tập võ có vài lần nhìn đến cái người kêu là Thái Tử kia ,cùng ca ca ở chung một chỗ ,dần dần nghe ca ca nhắc đến trong miệng biết Thái Tử là con của Hoàng Thượng ,hơn nữa ngày sau sẽ lên ngôi hoàng đế ,nên hắn đối với Tiêu Tử Mặc sinh ra cảm giác sùng bái .
” Vâng.” Nói xong Hàn Ngôn đứng lên .
” Tiểu Ngôn ,ngày mai Thái Tử sẽ ra cung theo Minh Vương tập võ ,ngươi có nguyện đi theo Thái Tử không?”
” Đi ,hai huynh đệ chúng ta là cả đời đi theo Thái Tử.” Hàn Ngôn vỗ ngực nói ,đối với Tiêu Tử Mặc làm ra một bộ dáng giang hồ nghĩ khí .
Tiêu Tử Mặc gật đầu ,rồi đi qua ,một tay vỗ bả vai Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn :
” Hảo ,ngày mai ta ở cửa cung đợi các ngươi.”
” Vâng.” Hai huynh đệ trăm miệng một lời nói .
Đêm nay ,Tiêu Tử Mặc sớm nằm trên giường ,nhưng lại không có ngủ ,có lẽ do nay đã mười sáu nên trong lòng nàng sớm cất giấu nhiều chuyện .Phụ hoàng giao phó khiến cho nàng áp lực rất lớn .Nàng vừa không muốn đánh mất giang sơn Đại Tiêu ,nhưng cũng không muốn cả đời này ở trong cung ,quát tháo thiên hạ quân vương* chính mình thật sự nên làm sao? (Câu này tôi không hiểu rõ cho lắm ~.~)
Buổi sáng mặt trời vừa mới nhu lên ,Tiêu Tử Mặc liền tỉnh dậy .Đẩy cửa ra ,thấy Vân Đồng ngồi trên ghế mà ngủ ,trong tay nàng cầm là hành lý của mình ,khẽ thời dài rồi đi qua ,tuy rằng bước đi rất nhẹ ,nhưng vẫn đánh thức nàng .
” Thái Tử ,ngài phải đi sao?” Vân Đồng vẫn còn buồn ngủ xoa cặp mắt .
” Đúng a ,Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn có lẽ đã ở cửa cung sớm chờ ta .” Tiêu Tử Mặc cười nói.
” Nga ,kia Thái Tử cầm lấy ,Vân Đồng tối hôm qua đã sửa sang lại một ít quần áo cho người .” Vân Đồng nói xong tay cầm hành lý đưa qua ,giọng nói mang chút mất mát .
” Vân Đồng cảm ơn ngươi ,ta đây đi trước ,hãy bảo trọng .”Tiêu Tử Mặc cầm lấy hành lý ,cũng không nặng ,tối hôm qua cũng đã chuẩn bị tốt ngựa ,xoay người đối với Vân Đồng cười ,liền bước đi .
Tiêu Tử Mặc cưỡi ngựa chạy thật nhanh về hướng cửa cung ,xa xa nhìn liền thấy ở cửa đã có sẵn hai con ngựa .Thật là Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn đi ,hai huynh đệ này đúng là nhanh thật ,nàng không khỏi cười khổ . ” Hu” ,ngựa chuẩn xác dừng lại trước cửa cung .Qủa nhiên ,hai huynh đệ mỗi người đang nắm một con ngựa đứng chờ ở cửa cung .
” Thái Tử thiên tuế.” Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn chắp tay nói.
” Ân ,đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
” Đúng vậy ,chúng ta hai huynh đệ đã đến sẵn phụng bồi tiếp Thái Tử.”
” Tốt lắm ,chúng ta mau đi thôi .” Nói xong Tiêu Tử Mặc liền lên ngựa ,hai huynh đệ thấy nàng lên ngựa xong cũng leo lên ngựa của mình.
Tiếng vó ngựa vang lên ,tựa hồ có chút bồi hồi .
Tiêu Tử Mặc quay đầu nhìn lại hoàng cung tráng lệ ,lại phát hiện có người đang hướng về phía mình đi tới .Đợi cho người đó đến gần ,nàng mới nhìn rõ ,nguyên lai là Vân phi .
” Vân phi nương nương?” Tiêu Tử Mặc có chút nghi hoặc.
” Mặc nhi hôm nay muốn xuất cung sao?” Vân phi vẫn là một bộ dáng mỉn cười .
” Đúng vậy ,nhi thần đang muốn xuất phát.”
” Mặc nhi đây là kim bài ,nếu ở bên ngoài gặp phải tình huống nguy hiểm ,hãy lấy nó ra để bảo vệ mình ,ta đây là phải nói rất lâu mới lấy được từ chỗ phụ hoàng ngươi .”Vân phi từ bên hông lấy ra một khối kim bài đưa cho Tiêu Tử Mặc ,trêu chọc nói .
Tiêu Tử Mặc ngẩn người ,chậm rãi tiếp nhận kim bài ,cuối đầu nhìn chăm chú hồi lâu ,nâng lên ánh mắt kinh ngạc nhìn Vân phi .Nàng biết khối kim bài này quan trọng tới cỡ nào ,Đại Tiêu không quá ba người có được khối kim bài này ,hơn nữa người giữ kim bài này tuyệt đối là người lập nhiều chiến công ,đối với Đại Tiêu có công lao lớn mới có .
Vân phi không khỏi cười : ”Ngươi xem ,ta đối với ngươi thật tốt ,đem vật quý giá như vậy tặng cho ngươi ,ngươi cần phải hảo hảo quý trọng a.” Những lời này tuy rằng rất thoải mái .Nhưng đối với Tiêu Tử Mặc nội tâm rất cảm động ,cất kim bài :
” Đa tạ Vân phi nương nương ,Mặc nhi thập phần cảm kích.”
” Ân ,mau đi thôi ,dọc đường đi phải hảo chiếu cố bản thân mình …Hàn Nặc ,Hàn Ngôn hai ngươi phải hảo hảo bảo vệ tốt Thái Tử .”Vân phi lúc này thu hồi tười hướng Hàn Nặc cùng Hàn Ngôn nói .
” Vâng.” Hai huynh đệ đồng thời nói .
” Vân phi nương nương ,Mặc nhi xin cáo biệt.”
Tiêu Tử Mặc chăm chú nhìn Vân phi một lát rồi lôi kéo dây cương ,xoay người chạy đi .
Tiêu Tử Mặc thật không ngờ Vân phi thế nhưng lại có thể từ bên người phụ hoàng lấy kim bài ,càng không nghĩ đến nàng đem kim bài đưa cho mình .Vân phi nương nương sao? Có lẽ mình cũng không hề chán ghét phi tử bên người phụ hoàng ,ít nhất hiện giờ nàng đối với Vân phi không có ác ý .Đưa tay vút roi da ,càng thêm tăng tốc chạy về phía trước ,cảnh vật hoàng cung dần xa.
Vân phi nhìn ba người đã đi xa ,không khỏi nở nụ cười .Chính mình có hay không làm đúng đây?Đem thứ trọng yếu như vậy giao cho Tiêu Tử Mặc ,kỳ thật Vân phi loáng thoáng cảm giác được Tiêu Tử Mặc không phải là hoàng tử?mà là công chúa?Nhưng hiện tại Vân phi sẽ không đến kiểm chứng .Nhưng mà nàng đối với đứa nhỏ này có hảo cảm là thật ,nàng nguyện ý giúp đứa nhỏ này tạo ra thành tự cùng tiền đồ .
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Cổ Đại
- Đại Khanh Vu Mặc
- Chương 4: Ra Cung