Dọc theo đường đi, Tiêu Tử Mặc vẫn trầm mặt không nói gì, cắn chặt môi, dần trở nên trắng bệch. Trịnh Dụ thấy thế cũng theo sát ở phía sau, không nói một lời.
“Hoàng thượng, bước tiếp theo nên làm như thế nào đây?” Trịnh Dụ rốt cục nhịn không được, hỏi một câu.
Tiêu Tử Mặc dừng cước bộ, trong ánh mắt nhìn không ra tia cảm xúc, hồi lâu:
“Trịnh đại nhân, trẫm hiện tại cũng không biết.” Đôi mắt nhìn Trịnh Dụ.
“Thế nhưng…” Trịnh Dụ đột nhiên cảm giác người trước mắt quá mức nhu nhược.
Tiêu Tử Mặc nở nụ cười:
“Trịnh đại nhân cứ yên tâm đi, người đáng tội chết trẫm nhất định sẽ không bỏ qua.” Nhớ tới áo long bào kia, Tiêu Tử Mặc tâm lạnh dần.
Trịnh Dụ nghe vậy hơi sửng sốt, thật sự có khả năng đuổi cùng gϊếŧ tận sao, có thể hoàn toàn hạ đao sao?
“Hi nhi.” Tiêu Tử Mặc đứng ở trước cửa hồi lâu, rốt cục cất bước đi vào.
Tiêu Minh Hi nghe tiếng, xoay người lại, trông thấy Tiêu Tử Mặc, liền lộ ra ý cười, đi đến trước mặt nàng.
“Hi nhi đang làm cái gì?” Tuy rằng Tiêu Tử Mặc không cần hỏi cũng biết, nhưng do thói quen đã vậy.
“Hoàng thượng không phải đã biết sao.” Tiêu Minh Hi cười đóng quyển sách trên tay.
Tiêu Tử Mặc nghe vậy không khỏi cười, đưa tay cầm lấy quyển sách trên tay Tiêu Minh Hi:
“Ngồi đi.” Nói xong dắt Tiêu Minh Hi ngồi xuống.
Tiêu Minh Hi mỉm cười tùy ý Tiêu Tử Mặc lôi kéo. Trong mắt lộ ra ý cười.
“Hi nhi, nàng có từng nghĩ tới việc trẫm làm hoàng đế bao lâu không?” Tiêu Tử Mặc do dự hồi lâu, mới mở miệng .
Tiêu Minh Hi ngẩng đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Tiêu Tử Mặc:
“Hoàng thượng nói thế có ý gì?” Chuyện thân phận của nàng không phải đều đã giải quyết rồi sao? Còn có thể xảy ra chuyện gì chứ?
Tiêu Tử Mặc nhợt nhạt cười:
“Không có gì, chỉ hỏi chơi vậy thôi.” Tiêu Tử Mặc từ trong đáy lòng không muốn Tiêu Minh Hi biết chuyện này chút nào, mưu đồ soán ngôi chính là tử tội, mặc kệ có phải là hoàng thân quốc thích hay không. Nếu để Tiêu Minh Hi biết phụ thân của nàng làm ra những chuyện này, tâm không khỏi đau, mình không muốn khiến nàng khó chịu. Đây là chuyện hệ trọng, dù là nàng, mình cũng không thể tin tưởng.
Tiêu Minh Hi vẫn như cũ không có dời ánh mắt, từ lần trước Tiêu Tử Mặc hỏi, trong lòng nàng tràng đày nghi vấn. Tuy rằng mỗi lần đều úp úp mở mở, thế nhưng Tiêu Minh Hi cũng không nhìn ra được Tiêu Tử Mặc trong lòng có tâm sự, hơn nữa lại là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Tiêu Tử Mặc một mình ngồi ở thư phòng, ánh mắt mơ hồ.
“Hoàng thượng, Trịnh đại nhân cầu kiến.” Lý công công hô một tiếng làm Tiêu Tử Mặc giật mình tỉnh giấc.
Tiêu Tử Mặc phục hồi tinh thần lại: “Cho vào.”
“Hoàng thượng, hôm nay thần đến đây là muốn bàn với người về chuyện ngày hôm qua, không biết…” Trịnh Dụ hành lễ nói.
Tiêu Tử Mặc ánh mắt nhàn nhạt: “Trịnh đại nhân cho rằng việc này nên giải quyết như thế nào?”
“Hoàng thượng, nếu bây giờ phái người đi vương phủ một chuyến, chắc chắn sẽ nắm trong tay tan chứng vật chứng, chỉ là không biết Hoàng Thượng có muốn làm hay không thôi.” Trịnh Dụ biết Tiêu Tử Mặc đang lo lắng, đó chính là trở ngại lớn, nếu nói về cảm tình, thì Tiêu Tử Mặc cùng Tiêu Thiên cũng không có cảm tình gì đáng nói cả, nếu có thì cũng chỉ có cảm tình với Tiêu Minh Hi.
“Trẫm… Trẫm hiện giờ chưa muốn làm như vậy.” Tiêu Tử Mặc nhíu mày, trong mắt hiện lên tia thống khổ.
“Thế nhưng, nếu còn chừng chờ thì sẽ xảy ra tai họa.” Trịnh Dụ đã sớm đoán được Tiêu Tử Mặc không thể hạ thủ.
“Trẫm biết, thế nhưng trẫm không biết nên đối mặt với Hoàng Hậu ra sao.” Tiêu Tử Mặc nhíu mày càng lúc càng chặt.
Trịnh Dụ nhìn Tiêu Tử Mặc, sững sờ tại chổ. Ái tình a, sao có thể dễ dàng buông xuống được.
“Trịnh đại nhân, hiện Minh vương vẫn chưa có động tĩnh gì, nên tạm thời sẽ không truy cứu, phải lấy tĩnh chế động.” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nói.
“Hoàng thượng…” Trịnh Dụ hạ thấp âm thanh xuống.
“Thế nhưng, cũng phải chuẩn bị thật tốt nghênh địch, trẫm nhất định phải bảo trụ Đại Tiêu giang sơn, bằng bất cứ giá nào.” Tiêu Tử Mặc ánh mắt lạnh băng không một chút cảm xúc.
Tiêu Tử Mặc đây là muốn nhượng bộ lần cuối sao? Nhưng nếu có bất cứ động tĩnh gì, chắc chắn nàng sẽ cùng Hoàng Hậu đối nghịch nhau đó là điều không thể tránh khỏi. Đến lúc đó…
Bên trong Minh vương phủ:
“Vương gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong, khi nào khởi binh?” Một tên quần áo cùng trang bị chỉnh tề đứng ở một bên thấp giọng nói.
Tiêu Thiên trầm ngâm hồi lâu:
“Ngươi xác định người trong triều không có phát hiện động tĩnh gì?” Tiêu Thiên không tin Tiêu Tử Mặc là người thông minh mà cũng để mặc như vậy. Việc này chỉ có thể thắng không được bại, nếu như thất bại nhất định bị tru cửu tộc, Hi nhi tất nhiên cũng sẽ không tránh khỏi, lúc trước cố ý để Hi nhi làm Hoàng Hậu, vì muốn kiềm chế Tiêu Tử Mặc, hiện nay Tiêu Tử Mặc đối với Hi nhi vô cùng tốt, chính là thời cơ tốt.
“Vương gia, thuộc hạ đã thăm dò qua, trong cung không có động thái gì.” Người này vẻ mặt lo lắng.
Tiêu Thiên nắm chặt tay: “Tốt lắm, ngày mai giờ hợi* khởi binh.”
(Từ 21 giờ đến 23 giờ khuya)“Vương gia, vì sao là giờ hợi, mà không phải ban ngày…”
“Ngươi biết cái gì, buổi tối tiến công phần thắng tất nhiên lớn hơn, lúc ấy phòng bị trong cung đều giảm xuống, đối với chúng ta có lợi.” Tiêu Thiên thấp giọng quát.
“Thuộc hạ ngu dốt, thuộc hạ lập tức đi chuẩn bị.” Nói xong liền khom lưng lui ra.
Tiêu Tử Mặc, ta để ngươi ngồi lên ngôi hoàng đế vài năm, còn tặng cho ngươi nữ nhi của ta theo bồi ngươi, bây giờ cũng là lúc ngươi nên leo xuống và trả lại cho ta tất cả, nghĩ thế Tiêu Thiên ánh mặt liền lạnh xuống.
“Hoàng thượng, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi a.” Tiêu Minh Hi tựa bên người Tiêu Tử Mặc nói.
Tiêu Tử Mặc ngồi ở mép giường, nhưng không có ý định ngủ, y quan chỉnh tề:
“Ân, Hi nhi nàng ngủ trước đi.” Tiêu Tử Mặc mặt giãn ra hướng Tiêu Minh Hi cười.
Tiêu Tử Mặc ngực tràn đầy lo lắng, Minh vương trong lòng có dã tâm khiến Tiêu Tử Mặc luôn trong trạng thái phòng bị.
Nhất cử nhất động của Tiêu Tử Mặc mấy ngày gần đây khiến Tiêu Minh Hi thật hoài nghi, đang muốn mở miệng hỏi.
Đột nhiên Trịnh Dụ xông vào: “Hoàng thượng!”
Theo quy định ở hậu cung từ xưa tới nay… phàm là những đại thần thì không thể tùy tiện xong vào. Tuy rằng Trịnh Dụ có đặc quyền có thể tùy thời ra vào cung, thế nhưng cũng thể thể tùy tiện mà xong vào hậu cung.
Tiêu Tử Mặc bỗng nhiên cả kinh, nhưng không có chỉ trích Trịnh Dụ:
“Xảy ra chuyện gì?” Vẻ mặt lo lắng, nhất định là xảy ra đại sự, mới khiến hắn từ kẻ thường ngày trầm tĩnh, trở nên hoảng hốt như vậy.
“Việc lớn không tốt, quân đội đã bắt đầu tiến công, mắt thấy sắp tới cửa cung…” Trịnh Dụ không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Minh Hi ở bên cạnh, cứ thế mà nói ra.
Tiêu Tử Mặc bỗng dưng mày nhướng lên:
“Nhanh như vậy, đã phái binh ngăn lại chưa? Đã đi kêu Lưu Quân cùng Nhiều Nhạc rồi sao?” Ngày này rốt cuộc cũng tới, Tiêu Tử Mặc trong lòng ngoại trừ nộ còn có một tia không đành lòng.
“Ân, thần đã phái người đi kêu hai vị tướng quân, họ nói rất nhanh sẽ chạy tới.” Trịnh Dụ chấp tay nói.
“Hảo, trẫm cùng ngươi đi xem tình hình thế nào.” Nói xong Tiêu Tử Mặc liền cùng Trịnh Dụ đi ra ngoài.
“Hoàng thượng.” Tiêu Minh Hi lúc này kéo ống tay áo Tiêu Tử Mặc lại, trong lòng thấp thỏm bất an, đây là nguyên nhân làm nàng lo lắng mấy ngày nay sao?
Tiêu Tử Mặc sửng sốt, quay đầu lại, nhìn Tiêu Minh Hi. Nữ tử xinh đẹp tài ba trước mắt là Hoàng Hậu của mình, thân là phụ vương của nàng tại sao lại nhẫn tâm như vậy. Đây chẳng khác nào ép mình cùng nàng đối nghịch.
“Chuyện gì đang xảy ra? Là ai muốn tiến công?” Tiêu Minh Hi nhìn thẳng vào mắt Tiêu Tử Mặc.
Từ trong lời nói của Trịnh Dụ có thể nghe ra được một đôi quân rất lớn sắp tiến đến, là ai có lá gan lớn như vậy?
Tiêu Tử Mặc không nói gì nhìn Tiêu Minh Hi, cảm xúc trong lòng tuôn trào mãnh liệt.
“Hoàng thượng…” Tiêu Minh Hi thấy Tiêu Tử Mặc không nói lời nào, liền hỏi một lần nữa.
“Minh vương có mưu đồ soán ngôi, hiện tại đang ở trước cửa hoàng cung.” Tiêu Tử Mặc khuôn mặt không cảm xúc, ngữ khí lạnh lẽo thốt ra. Mà lúc này tâm Tiêu Minh Hi cũng lạnh tới cực điểm.
Tiêu Minh Hi nghe vậy liền chậm rãi buông ống tay áo Tiêu Tử Mặc, trong ánh mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc khó có thể chấp nhận được. Một trận mê muội kéo tới:
“Tiểu thư, người không sao chứ.” Cẩm Ngọc đứng ở một bên đỡ lấy Tiêu Minh Hi.
Tiêu Tử Mặc nhìn thấy, trong lòng tuy không đành long, nhưng không thể làm gì khác:
“Cẩm Ngọc, chiếu cố tốt tiểu thư.” Trước khi đi không quên dặn dò một câu, liền cùng Trịnh Dụ đi.
Tiêu Minh Hi trong lòng hỗn loạn vô cùng, phụ vương thế nào, như thế nào lại làm thế?
“Tiểu thư…” Cẩm Ngọc tự nhiên cũng hiểu được sự tình trong đó, vẻ mặt hiện lên u sầu.
Phụ vương làm như vậy là rất mạo hiểm, nếu như không thành công, nhất định khó thoát khỏi cái chết, kể cả mình. Đây là tội tru di cửu tộc. Còn nếu thành công, thì Tiêu Tử Mặc phải chết, mà bản thân mình làm sao có thể bỏ mặc nàng chết được. Tiêu Tử Mặc luôn đối với mình nở ra nụ cười sáng lạng như vậy, sạch sẽ không nhiễm bụi trần, nàng luôn đối với mình thật tốt, mà trong mắt mình, nàng luôn là bộ dạng ngoan ngoãn phục tùng. Bất luận hướng về bên nào, thì tâm đều rất đau. Nàng đã nhiều ngày ấp úng muốn nói với mình chuyện này, nhưng vẫn không đành lòng nói ra. Tiêu Minh Hi nghĩ như vậy liền nhắm hai mắt lại, khuôn mặt lộ vẻ thống khổ.
“Không nghĩ tới việc trẫm cho hắn cơ hội đều trở thành vô ích.” Tiêu Tử Mặc lạnh lùng cười.
“Thần thời khắc đều phòng bị, không nghĩ tới buổi tối lại khởi binh.” Trịnh Dụ ở một bên nói.
“Hừ, vì buổi tối cơ hội thắng sẽ nhiều hơn, Tiêu Thiên hắn cũng không phải là kẻ ngốc.” Tiêu Tử Mặc không khỏi nhớ tới Tiêu Minh Hi, đệ nhất nữ tử tài ba, mặt liền lộ ra ý cười.
Trịnh Dụ nhìn thấy không khỏi sửng sốt, Hoàng Thượng giờ phút này mà còn có thể cười như vậy.
Tiêu Tử Mặc cùng Trịnh Dụ leo lên thành, từ trên cao nhìn xuống tình huống phía dưới. Một mãnh đông nghịt khiến Tiêu Tử Mặc không khỏi hít ngụm khí lạnh. Không nghĩ tới Tiêu Thiên mấy năm nay tích góp binh lực khổng lồ như vậy.
“Xem ra dã tâm của thật sự rất lớn a” Trịnh Dụ bình tĩnh nhìn phía dưới, mặt không biểu tình.
“Bất luận bao nhiêu người, thiên hạ của trẫm chung quy đều là của trẫm.” Tiêu Tử Mặc không khỏi ” hừ” một tiếng, như trước ánh mắt lạnh lùng tình cảnh dưới thành.
“Trịnh đại nhân, Lưu Quân cùng Nhiều Nhạc khi nào chạy tới?” Tiêu Tử Mặc quay đầu hướng Trịnh Dụ nói.
“Thần đã thông báo, hẳn là đang ở trên đường đi.”
“Tiêu Thiên, bất luận ngươi cùng phụ hoàng có gút mắt gì, thế nhưng ngươi đừng hối hận về những gì ngươi đã làm ngày hôm nay.” Tiêu Tử Mặc tầm mắt nhìn về phía thân ảnh quen thuộc phía dưới, ngữ khí nghe không ra cảm xúc gì.
Tiêu Thiên nghe vậy, trong tay lôi kéo dây cương, ngẩng đầu nhìn Tiêu Tử Mặc: “Chuyện bản vương đã quyết nhất định phải làm.”
Nhìn khuôn mặt có chút quen thuộc, Tiêu Tử Mặc khóe miệng câu ra, lộ ra tươi cười, ở trong đêm đen nhìn thập phần quỷ dị cùng lãnh huyết.