“Hoàng thượng, người còn nhớ lúc trước từng gọi vi thần đi điều tra sự tình kia không?” Trịnh Dụ sau khi kết thúc buổi lâm triều, một mình đi tới thư phòng.
Tiêu Tử Mặc dừng bút, ngẩng đầu: “Là chuyện bạo loạn sao?”
“Đúng vậy, vi thần hôm nay đến đây là để báo cáo.” Trịnh dụ hơi nhất khiếm đầu.
“Vậy à, ta cũng gần như quên bén mất vụ này, chuyện sao rồi?” Tiêu Tử Mặc mỉm cười, nhìn Trịnh Dụ.
“Vi thần còn nhớ lần trước có nói qua, những kẻ chủ mưu rất có thể thân phận bọn chúng không hề nhỏ…” Trịnh Dụ gật đầu nói.
Tiêu Tử Mặc nghe vậy, hơi nhíu lông mày lại.
“Thủ hạ do thần phái đi điều tra hồi báo rằng thường nhìn thấy một ít cao thủ ra vào vương phủ. Hơn nữa gần đây số lần chúng ra vào càng ngày càng tăng.” Trịnh Dụ nhàn nhạt nói.
Tiêu Tử Mặc có chút khϊếp sợ, vội vàng hỏi:
“Vương phủ? Vương phủ nào?” Tiêu Tử Mặc phản ứng đầu tiên là nghĩa đến Minh vương phủ, thế nhưng nơi đó là phủ đệ của hoàng thúc, nếu như thực sự do Tiêu Thiên làm, thì mình cũng không biết nên giải quyết ra sao.
“Thưa chính là Minh Vương phủ!” Trịnh Dụ hơi ngẩng đầu, nhìn Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc khẽ nhếch miệng, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trịnh Dụ nhìn thấy nhưng cũng không nói tiếp, bởi vì hiện tại Hoàng hậu cũng chính là thiên kim Minh Vương, Trịnh Dụ như hiểu được lo lắng trong lòng Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc dần phục hồi lại tinh thần:
“Ngươi chắc chắn chuyện này cùng Minh Vương phủ có liên quan sao?” Trong ánh mắt lộ ra trấn tĩnh.
“Vi thần đã quan từ lâu , nên chắc chắn không sai.” Trịnh Dụ nói ra làm cho tâm Tiêu Tử Mặc như muốn chết lặng, cảm thấy bản thân rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Được rồi, trước ngươi lui xuống đi, không được lơ là, tiếp tục quan sát cho ta.” Tiêu Tử Mặc thần sắc có chút ngưng trọng, trên mặt lộ ra u sầu.
Trịnh Dụ nghe vậy cũng lẳng lặng lui xuống.
“Mặc nhi?” Tiêu Minh Hi nhìn Tiêu Tử Mặc vẫn xuất thần nãy giờ, có chút nghi hoặc.
“Ân? Làm sao vậy?” Nhìn Tiêu Minh Hi, nàng miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng trong lòng lại rối bời.
“Nàng đang có tâm sự gì sao? Ta thấy nàng cứ ngồi ở đây xuất thần cả đêm.” Tiêu Minh Hi nhìn ra được Tiêu Tử Mặc trong lòng đang có tâm sự.
Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt, nghiên đầu, do dự hồi lâu:
“Hi nhi, trẫm hỏi nàng một chuyện, nàng phải thành thật trả lời ta được chứ?” Tiêu Tử Mặc vừa nói vừa nắm chặt tay Tiêu Minh Hi, nhìn thẳng vào trong mắt người trước mặt.
Tiêu Minh Hi cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay mình khẽ run: “Hoàng thượng nói đi.”
“Minh Vương hắn gần đây đang làm gì?” Tiêu Tử Mặc yếu ớt phun ra một câu.
Tiêu Minh Hi không khỏi cả kinh:
“Ta luôn ở trong cung, nên đối với chuyện của phụ vương cũng không biết.” Chẳng lẽ phụ vương làm gì bị Tiêu Tử Mặc theo dõi sao? Tiêu Minh Hi trong lòng không khỏi nghi hoặc.
“Vậy à.” Tiêu Tử Mặc buông lỏng tay ra, nhìn nơi khác. Minh Hi luôn ở trong Phượng Ninh cung, nên không thể nào ra khỏi cung được. Mình không nên nghi ngờ nàng ấy mới đúng.
“Hoàng thượng, chẳng lẽ phụ vương hắn làm sai gì sao?” Tiêu Minh Hi như hiểu được nguyên cớ trong đó, liền hướng nàng hỏi.
Tiêu Tử Mặc quay đầu, đạm đạm nhất tiếu:
“Không có gì, trời tối rồi, mau ngủ đi.” Nói xong đưa tay nắm lấy tay Tiêu Minh Hi, ánh mắt tràn ngập sự sủng nịch.
Tiêu Minh Hi trong lòng nghĩ chắc chắn là có chuyện gì đó, thế nhưng Tiêu Tử Mặc đã nói như vậy, thì bản thân cũng không cần lo lắng quá. Tiêu Tử Mặc ôm lấy Tiêu Minh Hi nằm ở trên giường, nhưng thủy chung không có ngủ được. Nếu như thực sự là do Tiêu Thiên gây ra, vậy mục đích của hắn là cái gì? Làm cho khắp nơi bạo loạn, sau đó từng bước thâu tóm Đại Tiêu? Tiêu Tử Mặc không dám nghĩ tiếp. Cảm giác được sự ấm áp cùng mùi hương thơm ngát của người trong lòng Tiêu Tử Mặc nhíu mày thật chặt, nếu là sự thật, mình phải lựa chọn như thế nào đây?
“Trịnh đại nhân, hôm nay bồi trẫm đi ra ngoài một chuyến.” Tiêu Tử Mặc trên người mặc thường phục, đứng ở bên cạnh Trịnh Dụ.
Trịnh Dụ nghe vậy, quan sát Tiêu Tử Mặc từ trên xuống dưới: “Hoàng thượng là gọi vi thần cùng người ra cung sao?”
“Ừ. Hôm nay ngươi cùng ta đi Minh vương phủ.” Tiêu Tử Mặc gật đầu, không để ý đến ánh mắt nghi hoặc của Trịnh Dụ.
“Minh vương phủ? Hoàng thượng, hiện giờ là ban ngày a, dù có đi tới đó thì cũng sợ không tra ra được gì đâu.” Trịnh Dụ hơi sửng sốt, nếu như quang minh chính đại đi vào, Tiên Thiên tất nhiên sẽ nghênh tiếp, nhưng muốn từ miệng hắn moi ra tin tức, sợ không có khả năng a.
“Trịnh đại nhân, rốt cuộc ngươi đây là có muốn đi hay không? Hửm?” Tiêu Tử Mặc mỉm cười nhìn hắn, vẻ mặt thong dong.
Trịnh Dụ sửng sốt, có chút do dự: “Vậy vi thần liền tuân mệnh.”
“Hoàng thượng, cũng sắp tới Minh vương phủ , tiếp theo phải làm gì?” Trịnh Dụ nghĩ không thể nào mà trước tiếp đi vào được, không chỉ không hỏi được gì, mà còn làm đả thảo kinh xà*.
(Đả thảo kinh xà = Đánh cỏ động rắn)“Trịnh đại nhân cứ đi theo ta là biết.” Tiêu Tử Mặc nhất thời câu khóe miệng, tiếp tục đi về phía trước.
Đối mặt với cánh cửa gỗ cũ nát, Trịnh Dụ có chút thất thần, nhưng đối với Tiêu Tử Mặc cảm giác quen thuộc không gì sánh bằng.
“Đây là…” Trịnh Dụ ngu ngơ hỏi.
“Đây là cửa sau của Minh vương phủ, từ nơi này đi vào cũng không có người biết, hành sự cần phải cẩn thận một chút.” Tiêu Tử Mặc mỉm cười, nhìn thấy cảnh vật như xưa không mấy khác biệt.
“Nhưng mà, sao người biết được chỗ này?” Trịnh Dụ mơ hồ hỏi.
“Ách… Lúc trước thấy…” Tiêu Tử Mặc nghe hắn hỏi liền sửng sốt, trên mặt có chút quẫn bách.
Trịnh Dụ cũng là người thông minh, thấy Tiêu Tử Mặc cứ ấp a ấp úng cùng biểu tình trên mặt, liền nghĩ đến thân phận của Hoàng hậu.
“Ồ, là do lúc trước người theo đuôi Hoàng hậu nương nương, cho nên mới biết được chỗ này?” Trịnh Dụ dáng vẻ bỉ ỏi trêu.
Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt, nhưng cũng là sự thật, liền gật đầu.
“Hoàng thượng lúc trước quả thật dụng tâm lương khổ* a.” Trịnh Dụ nói xong liền bật cười.
(Dụng tâm lương khổ – 用心良苦 – yòng xīn liáng kǔ /lương: rất, tóm lại là phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại)Tiêu Tử Mặc nhất thời quẫn bách, ho nhẹ một tiếng:
“Trịnh đại nhân, chúng ta đến đây để làm chính sự a.” Một câu nói quay về chủ đề chính.
“Vâng vâng. Vi thần quên mất.” Trịnh Dụ vội vã thu hồi dáng tươi cười đáp.
Tiêu Tử Mặc lộ ra một tia cười khổ, liền đẩy cửa sau ra “Y nha” một tiếng, cửa gỗ phát ra thanh âm. Cẩm Ngọc đã đi theo Hi nhi vào cung sống, hiện nơi này không biết có ai không.
Tiêu Tử Mặc đi vào thăm dò nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện nơi này đặc biệt cô quạnh, không có một ai, liền hướng Trịnh Dụ phất tay.
Trịnh Dụ thấy bộ dáng này của Tiêu Tử Mặc, trong lòng thầm nghĩ, đúng là có kinh nghiệm nó khác, có thể thành thạo như vậy.
(==”)Tiêu Tử Mặc tất nhiên không biết hắn đang nghĩ gì, nếu biết được chắc chắn sẽ nghiến răng nghiến lợi cho coi.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện , nếu bị phát hiện coi như xong.” Tiêu Tử Mặc thấp giọng nói.
Trịnh Dụ gật đầu, đi phía sau Tiêu Tử Mặc.
Minh vương phủ kiến trúc quả thật rất lớn, Tiêu Tử Mặc trước đây chỉ đến tìm Tiêu Minh Hi, tất nhiên mục tiêu chính là gian phòng của Tiêu Minh Hi, nên không có để ý xung quanh, hiện tại đến đây mới phát hiện công nhận Minh vương phủ cũng quá rộng rồi a, làm không khỏi đau đầu.
“Hoàng thượng, bên đó là thông đến chính phòng, thần nghĩ hắn là người có đầu óc chắc chắn không giấu bí mật ở chỗ đó, chỗ nhiều người nhiều miệng…”Trinh Dụ ngay chỗ ngã rẽ kéo tay Tiêu Tử Mặc lại.
Tiêu Tử Mặc cảm giác có người kéo mình lại, liền quay đầu qua: “Ý tứ của Trịnh đại nhân là sao?”
Trịnh Dụ chỉ phía bên phải. Tiêu Tử Mặc suy nghĩ nhìn qua, thấy con ngõ nhỏ ánh sáng lại yếu ớt không tốt cho lắm, không biết có phải do cây cối nhiều nên như vậy không nữa, trên mặt đất mơ hồ có thế thấy được một ít rêu xanh, chắc chắn con đường này rất ít người đi qua, gian phòng hai bên lại bị khóa chặt, không để một tia sáng nào lọt vào, nhìn qua thật quỷ dị:
“Đi qua xem thử.”
Trịnh Dụ gật đầu, hai người liền hướng ngõ nhỏ đi.
“Trịnh đại nhân, ngươi có phát hiện hai ta đi lâu như vậy, mà những gian phòng ở đây đều giống như nhau.” Tiêu Tử Mặc nhíu mày.
“Vi thần cũng thấy vậy, nhìn qua không giống như sương phòng.” Trịnh Dụ nhìn lại, bước chân chậm dừng.
Hai người tựa hồ nghĩ đến cái gì, không khỏi ngẩng dầu nhìn nhau, Tiêu Tử Mặc dời tầm mắt, đi về hướng gian nhà bên cạnh, Trịnh Dụ thấy vậy vội vã đi theo.
Tiêu Tử Mặc vươn đầu ngón tay, nhẹ nhàng khoét một lỗ nhỏ trên cửa sổ, đưa mắt nhìn vào.
Cảnh tượng trước mắt làm Tiêu Tử Mặc nhất thời nhảy dựng, vô số hỏa dược cùng một ít đại dạo, trên vách tường treo đủ loại binh khí, trong vương phủ sao lại dự trữ nhiều vũ khí như vậy. Tiêu Tử Mặc nghi hoặc, liền nhìn thấy có vài tên bên trong. Trịnh Dụ thấy Tiêu Tử Mặc không nói gì liền đi tới, hϊếp mắt nhìn vào trong, nhất thời lùng lông mày nhíu chặt lại.
“Trịnh đại nhân, xem ra là việc lớn.” Tiêu Tử Mặc nhíu mày thật chặt, nghĩ đến cảnh vừa rồi.
“Ân… Vi thần cũng thấy không thích hợp, vương phủ đúng là không bình thường.” Trịnh Dụ cũng thấy được số hỏa dược cùng binh khí giấu trong phủ, cảm thấy không lý giải nổi, nếu như trong đó cất giấu vàng bạc châu báo thì còn có thể hiểu được, nhưng đây lại là hỏa dược cùng binh khí với số lượng lớn a.
“Nếu đã vậy.” Tiêu Tử Mặc dừng cước bộ, nhìn gian nhà cuối cùng, chẳng biết vì sao so với những gian khác thì nơi này lại khác biệt tới như vậy.
Tiêu Tử Mặc không đợi Trịnh Dụ trả lời, liền tiến lên phía trước, nhìn một chút, phát hiện bên trong chỉ có vài kẻ mặc đồ đen cùng một cái rương, từ ngoài nhìn vào không thấy có bẫy. Tiêu Tử Mặc nghĩ không chỉ đơn giản như vậy. Liền dùng sức đá cánh cửa, quả thật nó không hề xi nhê.
“Hoàng thượng, cửa khóa rồi, phải có chìa khóa mới được, có cần thần đi tìm không?” Trịnh Dụ tiến lên phía trước, vẻ mặt lo lắng.
Tiêu Tử Mặc nghe vậy mày nhíu chặt thêm, do dự nói:
“Không còn kịp rồi.” Liền lui ra phía sau vài bước.
“Oanh” một tiếng, Tiêu Tử Mặc mạnh mẽ đá bay cánh cửa, theo sau đó là tiếng rên rồi ngã gục.
Trịnh Dụ còn chưa nói xong, liền nhìn thấy một màn này, nhất thời cả kinh nói không ra lời, không nghĩ tới hoàng thượng lại mạnh như vậy. Kỳ thực đối với Tiêu Tử Mặc mà nói cái này thì tính là gì, dù sao cũng là người từng tòng quân.
Tiêu Tử Mặc không để ý đến Trịnh Dụ đang đứng một bên một mực trợn mắt há mồm, đi vào, bên trong cái rương dĩ nhiên không có khóa. Tiêu Tử Mặc mở ra, thấy một ít vàng bạc châu báo, mắt không chớp nhìn, tám cái rương toàn bộ mở ra, chỉ còn lại một cái cuối cùng. Tiêu Tử Mặc yếu ớt đi qua, đưa tay dùng sức, mở cái rương, một ánh sáng quen thuộc chói vào mắt Tiêu Tử Mặc cùng Trịnh Dụ, cả hai không khỏi trừng lớn mắt. Bên trong chính là long bào, Tiêu Tử Mặc đã mặc nó lâu như vậy, sao không biết đó là long bào.
“Hoàng thượng… Này này…” Trịnh Dụ chỉ vào trong rương, phát ra âm thanh kinh ngạc.
“Đây là long bào.” Tiêu Tử Mặc ngữ khí lạnh nhạt, nghe không ra một tia cảm tình.
“Xem ra mục đích đã rõ ràng a, Trịnh đại nhân.” Tiêu Tử Mặc mi mắt hạ xuống, khóe miệng kéo lên nụ cười nhạt.
Trịnh Dụ lẳng lặng đứng ở một bên, nhìn Tiêu Tử Mặc, không nói gì. Không nghĩ tới Minh vương, thân là thúc thúc của Hoàng Thượng lại làm ra chuyện lòng lang dã thú này. Việc này đối với Tiêu Tử Mặc mà nói là chuyện rất khó chấp nhận. Không chỉ liên quan đến vấn đề huyết thống, mà trọng yếu hơn là tình cảm với Tiêu Minh Hi, phải làm như thế nào? xử hay không đây?