Sau sự việc La tuấn bị lưu đày, triều đình trên dưới đều bị chỉnh đốn, Trịnh Dụ tự nhiên lên làm thừa tướng, suốt ngày cứ Trịnh tướng, ai gặp cũng hô Trịnh tướng, khiến trong lòng trong hắn sinh ra cảm giác mỹ mãn vô cùng, bản thân hắn vốn tưởng rằng chỉ có thể ở trong triều làm một tiểu quan, mỗi tháng được nhận bổng lộc, không nghĩ tới có ngày hắn được đứng ở vị trí này.
Cũng đã lâu rồi không có đến thăm Tiêu Tử Mặc, Vân phi cước bộ nhẹ nhàng đi đến, cho dù lúc La Tuấn dẫn đầu lên án đòi phế đế, Vân phi cũng không có nhúng tay vào. Nàng cho rằng đây chính là kiếp nạn của Tiêu Tử Mặc, nếu Mặc nhi đã quyết định chọn đi con đường đế vương này, nhất định phải trải qua kiếp này là điều không thể tránh khỏi, về phần nàng có vượt qua được hay không, thì bản thân vẫn quyết định trầm mặc không nhúng tay vào. Thế nhưng cuối cùng không nghĩ tới Tiêu Minh Hi đột nhiên nhúng tay, thay đổi đại cục, khiến Vân phi không khỏi quan tâm mà nhìn, hậu cung không được phép tham chính, đây là quy cũ, thế nhưng Tiêu Minh Hi lại có năng lực cùng thành thạo lý giải tình huống, mỗi bước đi đều chuẩn xác, khiến ai cũng kinh ngạc.
“Mặc nhi.” Vân phi chần chờ, liền đi về phía trước.
Tiêu Tử Mặc nghe có người kêu mình, ngẩng đầu liền lộ ra mỉm cười:
“Vân phi nương nương.” Nói xong Tiêu Tử Mặc liền buông xuống chuyện trong tay, đi xuống.
“Ân, còn đang bận việc sao?” Vân phi nhìn trên bàn toàn sổ sách.
“Ân, chỉ có một chút chuyện.” Tiêu Tử Mặc theo ánh mắt cũng nhìn qua.
“Mặc nhi, Hoàng hậu nàng… Gần nhất có tin tức sao?” Vân phi do dự một chút, mang theo dáng tươi cười hỏi.
Tiêu Tử Mặc nghe vậy không khỏi sửng sốt:
“Cái gì tin tức?” Tiêu Tử Mặc nghi hoặc hỏi ngược lại.
“Ừ thì… là chuyện mang thai.” Vân phi vẻ mặt bình tĩnh, hoàn toàn không nhìn đến ánh mắt nghi hoặc cùng ngạc nhiên của Tiêu Tử Mặc.
“Vân phi nương nương, Việc đó không có khả năng a…” Tiêu Tử Mặc luống cuống giải thích.
Vân phi liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc: “Mặc nhi, ngươi cùng hoàng hậu còn chưa động phòng sao?”
(Edit: *Khụ khụ* )Tiêu Tử Mặc nhất thời há to miệng, không biết nên trả lời như thế nào.
Vân phi thấy bộ dáng của Tiêu Tử Mặc, không khỏi nhếch môi cười: “Không có sao?”
“Có….” Tiêu Tử Mặc khuôn mặt có chút phiếm hồng, nàng vẫn nhớ rõ việc xảy ra đêm hôm đó.
(Edit: Ai không nhớ thì nhớ lướt chương 32)“Ừ, thế còn chưa thấy tin tức gì?” Vân phi đối mặt Tiêu Tử Mặc nói, như trước mặt không đổi sắc.
“Thế nhưng, thế nhưng…” Tiêu Tử Mặc có chút sốt ruột.
“Đây là vấn đề con nối dõi.” Vân phi nhàn nhạt nói.
“Thái phi nương nương, trải qua sự kiện đó, toàn bộ Đại Tiêu đều biết trẫm là nữ tử a, làm sao sẽ có con nối dỗi được?” Tiêu Tử Mặc hơi nhăn mày.
Vân phi hơi sửng sốt:
“Thế nhưng, Mặc nhi, ngươi có nghĩ tới Đại Tiêu ngày sau chưa?” Vân phi tự nhiên biết Tiêu Tử Mặc là nữ tử, thế nhưng Đại Tiêu hôm nay đang ở thời kì toàn thịnh, sao có thể không người nối nghiệp đây?
“Mặc nhi có nghĩ tới, thế nhưng thân bất do kỷ a.” Tiêu Tử Mặc ánh mắt có chút ảm đạm.
“Vân phi nương nương, trẫm nghĩ sau này, trẫm tuyển ra một người tài đức vẹn toàn ngồi trên ngôi vị quân chủ…” Tiêu Tử Mặc trâm ngâm suy nghĩ phun ra một câu.
“Không có khả năng… Đại Tiêu sao có thể để người bên ngoài kế thừa.” Vân phi có chút kích động.
Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Vân phi, sau đó cười:
“Thế nhưng, Mặc nhi không còn cách nào khác…” Tiêu Tử Mặc thật sự không còn cách nào, đứng trên vị trí này, cùng tình cảnh xấu hổ.
“Tiêu Minh Hi trên người cũng chảy huyết mạch của Tiêu gia, nàng có khả năng.” Vân phi đứng ở bên cạnh Tiêu Tử Mặc yếu ớt nói.
“Trẫm không cho phép!” Tiêu Tử Mặc thực sự không thể tin được những lời Vân phi nói, làm nàng hô hấp có chút khó khăn.
“Ngươi vốn không nên thú nàng, hiện tại xảy ra tình huống này cũng là bất đắc dĩ.” Vân phi tiếp tục nói.
Tiêu Tử Mặc sửng sốt, lộ ra nụ cười khổ:
“Có thể lúc trước thú nàng là một sai lầm, ta không nên lấy thân phận nữ tử đối mặt nàng. Thế nhưng hôm nay, ta tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tới làm tổn thương nàng.” Tiêu Tử Mặc thanh âm trầm xuống dần, nhưng vẫn nghe rất rõ ràng.
“Chả lẽ ngươi muốn đem giang sơn Đại Tiêu mà phụ hoàng ngươi dày công cũng cố giao cho kẻ khác sao?” Vân phi kích động nói.
“Mặc nhi không muốn, thế nhưng Mặc nhi cũng không cho phép ai đối với Hi nhi gây bất lợi, trẫm không cho phép, một khi trẫm còn tại vị một ngày, thì Tiêu Minh Hi vĩnh viễn là Hoàng hậu của trẫm!” Tiêu Tử Mặc con mắt có chút phiếm hồng.
“Lấy giang sơn xã tắc làm trọng, Đại Tiêu thiên thu muôn đời…”
“Trẫm mặc kệ, ai dám động vào Tiêu Minh Hi, trẫm nhất định sẽ khiến kẻ đó phải chết không toàn thay! Bất luận là ai!” Tiêu Tử Mặc ánh mắt chăm chú nhìn Vân phi, trong mắt ẩn chứa một ít nước mắt, cả sự ẩn nhẫn cùng thống khổ.
Vân phi nhìn ánh mắt Tiêu Tử Mặc, trong lòng không khỏi cả kinh, cũng không có nói gì. Ánh mắt này của Tiêu Tử Mặc, Vân phi chưa bao giờ thấy qua, trong nháy mắt đứa trẻ luôn cười với mình, tôn kính mình nhất thời không thấy đâu. Chẳng lẽ mình nói sai rồi sao?
Tiêu Tử Mặc ngưng mắt nhìn hồi lâu, cùng đối phương giằng co một lúc. Tiêu Tử Mặc thu hồi ánh mắt, bước ra Chính Kiền Cung. Dọc theo đường đi mày cứ nhíu chặt. Vân phi nói với mình đều không phải không lý do, thế nhưng bản thân thực sự không biết nên giải quyết vấn đề này như thế nào. Ngày hôm nay Vân phi tự nhiên nói ra việc này, còn muốn lấy Tiêu Minh Hi ra làm tấm bia, bản thân thật sự không thể nhịn được nữa. Tuy bản thân không thể cho Tiêu Minh Hi một hài tử, thế nhưng chỉ cần Tiêu Minh Hi nguyện ý, bản thân liền vì nàng mà nỗ lực toàn bộ. Nhưng cái loại chuyện này, dù có cố gắng toàn lực thì cũng đâu thành trái được. Tiêu Tử Mặc nghĩ vậy nhắm hai mắt, hít một hơi thật sâu.
“Hoàng thượng.” Trịnh Dụ xa xa trông thấy Tiêu Tử Mặc, liền đi tới bắt chuyện. Tên Trịnh Dụ này càng ngày càng tùy tiện, thấy Tiêu Tử Mặc thế mà cũng không quỳ xuống, đứng ở xa rống cổ hô.
Tiêu Tử Mặc nghe vậy, mở mắt ra nhìn:
“Trịnh tướng a, có việc sao?” Tiêu Tử Mặc tâm tình không tốt, thế nhưng cũng không thể giận chó đánh mèo được nên đành nở nụ cười.
“Không có việc gì, thần chỉ là đi ngang rồi gặp Hoàng Thượng, liền đến bắt chuyện với người mà thôi.” Trịnh Dụ lúc này chạy tới trước mặt Tiêu Tử Mặc.
Mơ hồ thấy mắt Tiêu Tử Mặc hơi đỏ, nhíu mày: “Hoàng thượng, có chuyện gì phát sinh sao?”
Tiêu Tử Mặc nhất thời ánh mắt có chút ảm đạm:
“Không có việc gì.” Tiêu Tử Mặc không muốn nói với người ngoài việc này.
Trịnh Dụ dừng một chút:
“Hoàng thượng, người là đang lo lắng về việc con nối dỗi sao?” Trịnh Dụ vẻ mặt tự nhiên nói.
Tiêu Tử Mặc trong ánh mắt mang theo cảnh giác, sau đó liền xả ra một tia cười khổ: “Trịnh tướng không hổ là Trịnh tướng.”
“Ha hả, Hoàng thượng quá khen, nếu suy xét về thân phận của hoàng thượng mà nói, thì việc này chắc chắn là việc người lo lắng nhất.” Trịnh Dụ mỉm cười.
“Hiện tại không chỉ mình trẫm sầu não, mà Vân phi nương nương còn bức trẫm có con nối dỗi.” Tiêu Tử Mặc nói xong trong ánh mắt liền lộ ra tia bất đắc dĩ.
“Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, tự nhiên sẽ không ảnh hưởng, thế nhưng Hoàng hậu nương nương cũng họ Tiêu, chớ không phải là…” Trịnh Dụ nhất thời cả kinh, quay đầu nhìn Tiêu Tử Mặc.
(Edit: hờ hờ giờ ta mới để ý vụ này á 🙂 hồi trước đọc QT toàn lướt)“Trịnh tướng, ngươi nói trẫm nên làm sao bây giờ?” Tiêu Tử Mặc trong lòng dây dưa không ngớt.
“Thần nghĩ trong lòng Hoàng thượng có cách giải quyết, không phải sao?” Trịnh Dụ nở nụ cười, bộ dáng trò chuyện vui vẻ.
Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt:
“Trẫm sẽ không để Hoàng hậu chịu những thống khổ đó.” Tiêu Tử Mặc đối với Trịnh Dụ không khỏi kinh ngạc.
“Nếu đã vậy, thần tin chắc Hoàng hậu nương nương là một nữ tử tài ba cũng sẽ không đồng ý việc làm như vậy, huống hồ nàng cũng rất yêu hoàng thượng ngài a.” Trịnh Dụ mặt hướng Tiêu Tử Mặc, nở nụ cười tươi rói.
“Cẩm ngọc, Hoàng hậu nàng ở trong cung sao?” Tiêu Tử Mặc hướng Cẩm Ngọc hỏi, sợ Tiêu Minh Hi không ở chỗ này.
“Phải a.” Cẩm Ngọc thấy Tiêu Tử Mặc tới, buông việc trong tay xuống.
Tiêu Tử Mặc gật đầu, liền hướng Phượng Ninh Cung đi. Lưu lại Cẩm Ngọc nhìn theo bóng lưng Tiêu Tử Mặc có chút xuất thần.
Liếc mắt vào trông thấy Tiêu Minh Hi trong tay cầm quyển sách dựa vào cửa sổ, đường cong lả lướt cùng khuôn mặt không góc chết của nàng khắc sâu vào trong mắt Tiêu Tử Mặc, thấy vậy Tiêu Tử Mặc liền bày ra bộ dáng tươi cười.
“Tại sao, nàng suốt ngày cứ đọc sách. Nếu nhàn rỗi sao không nằm nghỉ ngơi.” Tiêu Tử Mặc mang theo dáng tươi cười đi qua.
Tiêu Minh Hi nghe tiếng quay đầu lại, liền trông thấy Tiêu Tử Mặc hướng bản thân đi tới, khép quyển sách trong tay lại, keo kéo môi:
“Hoàng thượng thế nào lại rảnh rỗi đến đây?” Tuy rằng bình thường buổi trưa cùng buổi tối Tiêu Tử Mặc sẽ đến chỗ mình, nhưng lúc này đã qua buổi trưa, mặt trời cũng sắp xuống núi, Tiêu Tử Mặc đến khiến nàng nghi hoặc.
“Trời vẫn còn chưa tối đâu, nào có chuyện nằm trên giường.” Tiêu Minh Hi vẻ mặt trêu đùa nhìn Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt, ngược lại cười:
“Đúng rồi, vì Hoàng hậu chỉ một mực chờ trẫm tới, mới nguyện ý nghỉ ngơi a.” Nói xong lộ ra nụ cười xấu xa.
Bỗng dưng mặt đỏ lên:
“Nói lung tung cái gì thế.” Tiêu Minh Hi bĩu môi.
Tiêu Tử Mặc luôn thích trêu chọc nàng, làm cho nàng xấu hổ chết đi được.
“Hi nhi, nàng nói xem hai ta đại hôn cũng đã lâu, đến bây giờ cũng không thấy tin tức gì, nàng nói xem lũ đại thần kia có dâng tấu cái gì không?” Tiêu Tử Mặc cười, lại hướng Tiêu Minh Hi, ôm nàng vào trong lòng.
Tiêu Minh Hi hơi sửng sốt, mới vừa muốn nói, liền nhận ra:
“Nàng lại tới đây chọc ta phải không? Hiện tại các vị đại thần đều không phải biết ngươi là nữ tử sao, còn muốn tin tức gì?” Nói xong liền tránh khỏi cái ôm.
“Hảo hảo, không có tin tức thì không có tin tức, nhưng mà có phải hay không đôi ta nên làm chuyện đại sự quan trọng
(trên giường ==”) a?” Tiêu Tử Mặc mặt cực kì bỉ ổi ở bên tai Tiêu Minh Hi nói.
Một cổ nhiệt khí kéo tới, truyền đến cảm giác tê dại, khiến Tiêu Minh Hi nhớ lại cái đêm ấy, trên mặt nhất thời nóng lên:
“Nếu không có tin tức, thì không cần làm cái gì hết.” Tiêu Minh Hi ngữ khí rõ ràng yếu dần.
“Nga, chẳng lẽ Hi nhi là muốn trẫm đi tìm phi tử hầu hạ sao?” Tiêu Tử Mặc liên tục hướng bên tai Tiêu Minh Hi phả khí, làm kí©h thí©ɧ toàn bộ dây thần kinh của Tiêu Minh Hi.
“Tùy ý nàng.” Tiêu Minh Hi bộ dáng quật cường, nhưng phát hiện cơ thể tựa hồ mềm nhũng ra.
“Ân… Vậy trẫm nên đi thôi… Hiện tại a…” Tiêu Tử Mặc hiểu rõ tính tình của Tiêu Minh Hi, nói xong liền hôn lên cánh hoa của nàng.
Tiêu Minh Hi bỗng dưng cả kinh:
“Ngô… Ngô” Nhưng nói không ra lời. Trên mặt nhất thời ửng hồng.
Tiêu Tử Mặc ôm lấy Tiêu Minh Hi chậm rãi đi về phía giường, nhẹ nhàng nằm xuống, thân thể Tiêu Minh Hi đặt ở dưới, hai người hô hấp có chút gấp, Tiêu Minh Hi chậm rãi mở mắt ra, thấy đôi mắt trong veo mang theo ý xuân, quyến rũ động lòng người, liền đối diện ánh mắt Tiêu Tử Mặc. Phòng trong yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
Tiêu Tử Mặc khóe miệng câu lên, liền hôn xuống, nhẹ nhàng mυ"ŧ vào đôi môi mềm mại, hỗn loạn vị ngọt.
Hai tay linh hoạt cởi y phục của người dưới thân, nhất thời thân thể trắng như ngọc hiện ra ngay trước mắt Tiêu Tử Mặc.
(Edit: *ực*)Tiêu Minh Hi cảm giác được trên người mát lạnh, mở mắt ra liền phát hiện y phục của mình mất tiêu, đối diện là đôi mắt nóng rực của Tiêu Tử Mặc, nhất thời quẫn bách. Phát hiện ánh mắt Tiêu Tử Mặc không chuyển cứ nhìn chằm chằm:
“Nhìn cái gì.” Nàng thật chịu không nổi ánh mắt của Tiêu Tử Mặc.
Tiêu Tử Mặc vốn đang nhìn thân thể nàng nghe vậy ánh mắt liền hướng về phía trước, chống lại ánh mắt Tiêu Minh Hi:
“Đang nhìn Hi nhi a.” Vẻ mặt bĩ cười.
Tiêu Minh Hi nhất thời không nói ra lời, vì sao thường ngày Tiêu Tử Mặc nho nhã an phận như vậy, mà khi leo lên giường thì trở thành một cái sắc lang chứ.
Tiêu Tử Mặc nhân lúc Tiêu Minh Hi còn đang sững sờ, liền giơ tay hướng về hai khối mềm mại trước ngực, nhẹ nhàng vuốt ve. Tiêu Minh Hi không khỏi ”ưm” một tiếng, thân thể bất an giãy dụa đứng lên.
Hiểu được biết thời biết thế, đã có một lần kinh nghiệm, Tiêu Tử Mặc một đường đi xuống, ở trên người Tiêu Minh Hi để lại dấu hôn, khiến cơ thể Tiêu Minh Hi nóng như lửa đốt. Cảm giác được thân thể khô nóng Tiêu Minh Hi không ngừng giãy dụa ý bảo thân thể hảo khó chịu.
Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu trông thấy Tiêu Minh Hi nhắm chặt mắt, hơi nhíu mày lại, liền dò xét xuống phía dưới, đôi môi di chuyển xuống, khiến Tiêu Minh Hi không khỏi giật mình, cảm giác được một cổ nhuyễn lưu nhỏ giọt chảy ra.
“Ân…” Không tự chủ được phát ra thanh âm. Tiêu Tử Mặc hơi cử động đầu lưỡi thăm dò bên ngoài, nhất thời làm Tiêu Minh Hi thở gấp liên tục.
“Nàng…” Tiêu Minh Hi bất mãn phát ra thanh âm.
“Làm sao vậy?” Tiêu Tử Mặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Hi, vẻ mặt nghi hoặc.
Tiêu Minh Hi vừa nhìn thấy Tiêu Tử Mặc bĩ cười:
“Không… sao… cả.” Vốn muốn nói nhưng rốt cuộc không nói được.
Tiêu Tử Mặc mỉm cười, cúi người hôn lên đôi môi Tiêu Minh Hi, bàn tay liền dò xét đi vào, có chút chặt. Sau này cần phải làm thường xuyên mới được. Tiêu Tử Mặc hơi dùng sức, cảm thấy không có trở ngại liền tiến vào. Cảm giác được một trận nóng ẩm siết chặt ngón tay Tiêu Tử Mặc.
“Tê… Ân…” Tuy rằng bị Tiêu Tử Mặc chặn môi, nhưng vẫn có thể mơ hồ nghe được tiếng Tiêu Minh Hi phát ra, cảm giác kí©h thí©ɧ truyền đến, đầu hơi hướng lên, cơ thể như nhũn ra hai tay choàng sau lưng Tiêu Tử Mặc xoa, gắt gao xiết chặt, cảm giác khoái hoạt không ngừng truyền đến.
Tiêu Tử Mặc dần dần đẩy nhanh tốc độ ra vào, Tiêu Minh Hi ”ưm” thanh âm không ngừng truyền ra, có xu hướng càng ngày càng lớn. Tiêu Minh Hi cảm giác được một đạo bạch quang hiện lên, thân thể tựa hồ bị cảm giác ra vào mãnh liệt cuốn lấy, càng không ngừng vặn vẹo thân thể, Tiêu Tử Mặc động tác tay liên tục không ngừng, liền đem Tiêu Minh Hi bay lêи đỉиɦ.
“Ân! …” Theo sau là tiếng thở dốc, Tiêu Minh Hi hơi động thân thể liền nhuyễn xuống dưới, một thân đổ mồ hôi nhễ nhại. Tiêu Tử Mặc mỉm cười, liền ôm chặt Tiêu Minh Hi.
“Mệt sao?” Người không ngừng cọ vào Tiêu Minh Hi.
Tiêu Minh Hi hơi mở mí mắt, nhìn Tiêu Tử Mặc đang nằm ở bên cạnh, hơi lắc đầu, liền đem đầu hướng vô cổ Tiêu Tử Mặc.
Một loại cảm giác hạnh phúc tràn ngập ở trong lòng Tiêu Tử Mặc trong lòng, người mình yêu đang nằm ở trong lòng mình.
“Hi nhi, ta nghĩ kể từ mai phải thường xuyên luyện tập mới được.” Tiêu Minh Hi nghe vậy, không khỏi sửng sốt, như hiểu được ý tứ trong lời của nàng, liền há mồm ở ngay trên cổ Tiêu Tử Mặc cắn.
“Đau, đau a.” Tiêu Tử Mặc kêu lên, nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười.
“Nàng muốn trẫm ngày mai thế nào gặp người khác, Hoàng hậu thật bá đạo a…” Tiêu Minh Hi mặt lại đỏ lên.
“Câm miệng, ngủ!” Nói xong vùi đầu vào cổ Tiêu Tử Mặc, dần thϊếp đi, hương vị nồng đậm thỏa mãn cùng cảm giác phong phú.