Chương 36: Hoàng Hậu (2)

“Kính thưa các vị đại nhân, đường đường là vua của một nước mà lại là một nữ tử. Điều này chẳng phải là nỗi nhục của Đại Tiêu ta sao?” Không biết là ai chỉ bằng một câu nói liền hấp dẫn ánh mắt mọi người có mặt trong triều.

Trịnh Dụ quay đầu lại nhìn, thì phát hiện một kẻ thường ngày tầm thường vô vi, Tiểu Như Thử đại nhân hôm nay lá gan càng lúc càng lớn .

“Đúng vậy, đúng vậy.” Có vài kẻ không biết thức thời liền hùa theo. Trên triều thanh âm tán thành ý kiến càng lúc càng nhiều.

Tiêu Tử Mặc lập tức nhíu mày, toàn một lũ ngu muội. Thường ngày nhưng thế nào không phát hiện bọn chúng toàn một lũ ngu ngốc đây.

“Hừ, bản quan sống lâu như vậy, nhưng chưa thấy qua kẻ vô liêm sỉ như vậy!” Trịnh Dụ nghe thanh âm càng lúc càng lớn, không khỏi xịt mũi.

La Tuấn nhìn Trịnh Dụ:

“Nga? Vậy mời Trịnh đại nhân chỉ giáo cho a?” La Tuấn liếc mắt nhìn Trịnh Dụ.

“Những lời này của bản quan chính là nói cho những kẻ vừa vô liêm sỉ lại không biết điều nghe, chẳng lẽ La tướng là đồng loại với bọn chúng sao?” Trịnh Dụ không thèm đem La Tuấn để vào mắt, mặc dù chức quan của mình không có cao hơn hắn, cho nên cũng chỉ dùng ánh mắt miệt thị mà nhìn hắn.

“Ngươi… Trịnh đại nhân, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung.” La Tuấn thật là chán nản.

“Ha hả, Trịnh Dụ ta chỉ có một cái đầu, sao dám nói lung tung.” Trịnh Dụ mỉm cười, dáng dấp vô hại.

“Vậy thỉnh…” La Tuấn thấy Trịnh Dụ ngữ khí yếu đi, liền đuổi theo không tha.

“Ôi chao, ta còn chưa nói xong mà, bất quá cái loại hay ăn xén bổng lộc của triều đình, lại còn ngẫm ngầm trong bóng tối trộm cướp, những kẻ đó chỉ biết tận dụng mọi thứ để làm chuyện lông gà vỏ tỏi, toàn những kẻ làm quan trơ trẽn.” Trịnh Dụ câu dẫn ra khóe miệng cười, ánh mắt vẫn nhìn về phía La Tuấn.

“Trịnh đại nhân!” La Tuấn thoáng xiết chặt bàn tay.

“La tướng không cần bày ra bộ dáng vô tội này nữa, ta đây chính là nói đám người của ngươi, cả ngày nhàn hạ mặc kệ chính sự.” Trịnh Dụ đột nhiên nâng âm lượng lên làm cho tất cả mọi người đều ghé mắt nhìn.

“Trịnh Dụ, chả lẽ ngươi lại để một cái nữ nhân lên làm vua hay sao? Một nữ nhân làm sao có năng lực ngồi vào vị trí kia?” La Tuấn nói ngón tay hướng ngôi vị hoàng đế. Nói là chỉ hướng ngôi vị hoàng đế, nhưng thật chất là chỉ thẳng vào Tiêu Tử Mặc.

“Nữ tử thì làm sao? Nếu có năng lực thì việc ngồi vào vị trí ấy là điều đương nhiên. Lần này đánh bại Bắc Miểu đều không phải là công lao của hoàng thượng sao?” Trịnh Dụ nhíu mày.

“Hừ, chỉ vì việc một nữ nhân nắm giữ ấn soái xuất chinh, cũng đủ làm mất mặt Đại Tiêu.” (Edit: chặc! đã méo làm đc gì còn mở mồm chóng đối 🙂 )

“Ồ. Chẳng lẽ La tướng cho rằng, ngài xuất chinh liền có thể mã đáo thành công sao?”

“Hơn nữa, Tiên hoàng cũng biết Hoàng Thượng là nữ tử không phải sao? Cớ gì ngươi cứ lấy việc thân phận nữ tử ra mà nói? La tướng hiện tại ngươi đây là đang chống đối, chả lẽ ngươi không sợ làm thất vọng Tiên hoàng, người từng chiếu cố và tín nhiệm ngươi sao?” Trịnh Dụ chỉ vào La Tuấn mắng.

Tiêu Tử Mặc nhìn Trịnh Dụ, trên mặt mỉm cười. Đúng là chân nhân bất lộ tướng, nếu như cả triều đình đều giống như hắn thì đó chính là phúc của Đại Tiêu a.

“Đó là chuyện quá khứ rồi, bây giờ nói chuyện hiện tại thì mới đúng.” La Tuấn rõ ràng bị vây xuống thế hạ phong.

“La tướng nếu đã nói thế, vậy xin mời ngài theo bản quan đi xem tình hình hiện tại.” Trịnh Dụ bộ dáng tự tin.

“Hoàng thượng, mời theo thần đi một chuyến, có được không?” Trịnh Dụ khom lưng, vẻ mặt tươi cười.

Tiêu Tử Mặc hơi sửng sốt, nhìn Trịnh Dụ, thấy hắn vẻ mặt tươi cười, tất nhiên đã có chuẩn bị:

“Hảo.”

Tiêu Tử Mặc ra đến cửa cung, đi xuống vừa nhìn, liền cả kinh, một hàng đội ngũ dân chúng đang đứng chỉnh tề ở bên dưới thành, nhất thời làm tâm nàng khẽ động.

“Hoàng thượng thân phận là nữ tử nói vậy tất cả mọi người đã biết, có dị nghị gì không?” Trịnh Dụ hô, thanh âm rất lớn, dưới lầu mọi người ngẩng đầu nhìn lên.

“Thề sống chết đi theo Hoàng Thượng! Thề sống chết đi theo Hoàng Thượng!” Trăm miệng một lời truyền đến, rõ đồ sộ. Tiêu Tử Mặc ở trong ánh mắt, hiện ra tia vui mừng.

La Tuấn không khỏi sửng sốt: “Vua của một nước sao có thể là nữ tử, điều này phá vỡ sự nghiệp thống nhất đất nước Đại Tiêu…”

“Gϊếŧ gian tướng, gϊếŧ La Tuấn.” Phía dưới bách tính trông thấy La Tuấn, liền hận ý đầy người. La Tuấn mấy năm nay làm những chuyện dơ bẩn khiến ai ai cũng kinh thường, bách tính ai cũng đều phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi khi nghe thấy tên hắn.

La Tuấn bị dọa mặt đen dần, lui ra phía sau hai bước, đứng kế bên cây cột, thở dốc.

Tiêu Tử Mặc nhất thời lộ ra nhợt nhạt dáng cười, không nghĩ tới bách tính cùng binh sĩ đều đứng về phía mình, trong lòng liền tràn đầy cảm giác ấm áp.

“La tướng, ngươi đã thấy rõ chưa? Chỉ một mình ngươi, không, chỉ bằng năng lực của ngươi cùng đám phế vật ngươi nuôi dưỡng, liền có ý định phế đế? Ngươi quá mức ảo tưởng rồi đó.” Trịnh Dụ đến gần La Tuấn, vẻ mặt trêu đùa.

La Tuấn vẻ mặt sợ hãi nhìn Trịnh Dụ, cũng không nói gì ra được lời nào. Tựa hồ biết được bản thân đã lộ.

“Hoàng thượng, nên trở về cung.” Trịnh Dụ thấy Tiêu Tử Mặc vẫn như cũ nhìn dưới thành, liền đi tới bên người Tiêu Tử Mặc nhẹ giọng nói.

Tiêu Tử Mặc phục hồi tinh thần lại:

“Trịnh đại nhân, trẫm cảm ơn ngươi .”Tiêu Tử Mặc không nghĩ tới sẽ là có kết quả ngoài ý muốn như vậy, nàng cứ ngỡ rằng bản thân chắc chắn sẽ bị người trong thiên hạ phỉ nhổ.

“Tất cả đều là công lao của Hoàng hậu nương nương a, Hoàng hậu nương nương muốn vi thần trợ giúp Hoàng Thượng. Thần chỉ là tận lực mà làm. Hoàng hậu nương nương là một nữ tử tài ba, thực sự khiến vi thần tâm phục khẩu phục.” Trịnh Dụ nhìn phía xa xa, vẻ mặt cảm khái, bởi vì Tiêu Minh Hi.

“Sao lại nói như vậy?” Tiêu Tử Mặc hơi nghiên đầu.

“Những binh lính cùng bách tính này đều là do Hoàng hậu nương nương trước đó thuyết phục, Hoàng hậu nương nương ở trước mặt bách tính nói Hoàng Thượng công lao vĩ đại, nàng đã sớm dự liệu trong triều sẽ có người phản bác. Bất quá, nguyên nhân chủ yếu, cũng là bởi vì Hoàng Thượng có cách trị quốc, thiên hạ thái bình, nên bách tính đối với người là thập phần kính yêu.” Trịnh Dụ dời ánh mắt qua, nhìn Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Tử Mặc nhợt nhạt cười, không có nói gì nữa, nắm hai tay để sau lưng, ánh mắt nhìn thẳng phương xa. Nếu không phải nhờ phụ hoàng, bản thân vốn không nên ngồi ở vị trí này, hiện tại cũng tạo thành thói quen với áp lực cuộc sống. Thế nhưng nhớ đến màn vừa rồi, trong lòng có chút vui mừng, dù sao bản thân làm tất cả chuyện này đều có người nhìn thấy được.

“Hi nhi.” Tiêu Tử Mặc bước nhanh vào Phượng Ninh Cung, chỉ thấy Tiêu Minh Hi đang cầm bút viết.

Tiêu Minh Hi nghe tiếng, động tác trên tay cũng không ngừng lại.

“Nàng đang viết cái gì thế?” Tiêu Tử Mặc thấy Tiêu Minh Hi không phản ứng, liền đi qua, từ phía sau ôm lấy Tiêu Minh Hi.

Tiêu Minh Hi hơi sửng sốt, nhưng vẫn không dừng bút.

Tiêu Tử Mặc hai mắt nhìn, thấy Tiêu Minh Hi đang viết tập thơ, mỉm cười tiến đến bên tai Tiêu Minh Hi:

“Hi nhi, là muốn viết thơ tình đưa cho trẫm sao?” Mỗi khi ôm lấy Tiêu Minh Hi, nàng luôn có một loại cảm giác an tâm.

Tiêu Minh Hi nghe vậy, bỗng dừng bút, tránh khỏi cái ôm ấp của Tiêu Tử Mặc, ý cười nồng đậm:

“Da mặt sao trở nên dày rồi?”

Nhìn Tiêu Minh Hi cười tươi, Tiêu Tử Mặc không phục lại tiến lên trước:

“Nếu như da mặt ta không dày thì sao có thể chiếm tiện nghi thân thể đẹp như ngọc của Hoàng hậu đây?” Tiêu Tử Mặc tiến lên ôm lấy Tiêu Minh Hi.

“Mọi chuyện đã xong?” Tiêu Minh Hi dựa vào trong lòng Tiêu Tử Mặc, vẻ mặt thong dong.

“Ân, nhờ có nàng.” Tiêu Tử Mặc ôm lấy cảm giác mềm mại trong lòng, trên mặt đều là bộ dáng tươi cười.

Tiêu Minh Hi câu ra nụ cười: “Đây là điều thần thϊếp nên làm không phải sao? Hoàng thượng bên người có Trịnh đại nhân tương trợ, nhất định là chuyện tốt.”

“Ân, đối với kết quả này, thực sự rất ngoài ý muốn, cảm thấy ta thật may mắn.” Tiêu Tử Mặc nhàn nhạt nói.

Tiêu Minh Hi nghe vậy, không nói gì, dựa vào Tiêu Tử Mặc.

“A, La tướng hôm nay còn vào triều a, sao không ở trong phủ nghỉ ngơi vài ngày?” Trịnh Dụ sáng sớm liền thoáng nhìn qua thấy La Tuấn cũng sớm đến đang đứng chờ đợi, liền trêu chọc đôi câu.

La Tuấn tựa hồ không để ý đến lời nói của Trịnh Dụ, hơi cúi đầu làm như suy nghĩ cái gì.

“Hoàng thượng giá lâm.” Nhất thời tiếng hô đánh vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Tiêu Tử Mặc mặt mày lại, cũng không nhìn đến La Tuấn, như cũ thong dong ngồi xuống.

Trịnh Dụ liếc mắt nhìn Tiêu Tử Mặc: “Hoàng thượng, tên nghịch thần này nếu còn lưu lại sợ sẽ xảy ra tai họa.”

Tiêu Tử Mặc chống lại ánh mắt Trịnh Dụ:

“Trịnh ái khanh tuy nói thế, nhưng trẫm thật là chẳng biết nên làm thế nào cho phải.” Tiêu Tử Mặc minh bạch ý tứ Trịnh Dụ, thế nhưng nàng thật không biết nên xử trí như thế nào, La Tuấn là một trong hai đại thần quan trọng trong triều, chả lẽ khi không một đao xử chém.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, cần phải xử lý, không thể xem nhẹ được.” Trịnh Dụ rõ ràng thấy được Tiêu Tử Mặc do dự.

Tiêu Tử Mặc nhìn Trịnh Dụ, hơi do dự, đột nhiên ngồi thẳng:

“Người đến!” Như đã ra quyết định.

“Có nô tài.” Liền thấy hai tên binh lính tiến vào.

Trịnh Dụ trên mặt lộ ra nhợt nhạt cười, thoáng nhìn La Tuấn khuôn mặt nhất thời không còn huyết sắc.

“Khổng Lý, Lưu Túc, Lưu Thu áp giải vào thiên lao, mùa thu sau xử trảm trước dân chúng.” Tiêu Tử Mặc ánh mắt lạnh băng nghiêm mặt.

Nhất thời truyền đến một trận cầu xin tha thứ, cùng tiếng khóc tiếng la.

“La Tuấn, theo những gì điều tra được ngươi đã vơ vét không ít mồ hôi cùng nước mắt của người dân, dám trong bóng tối ăn hối lộ, không chỉ vậy còn dám tự chủ trương đòi phế đế, tội không thể tha thứ…” Tiêu Tử Mặc kể ra một ít tội danh.

Trịnh Dụ ở một bên mang theo tươi cười nhìn La Tuấn.

“Nhưng niệm tình ngươi là một trong hai đại thần, nên chỉ tước bỏ mũ ô sa của ngươi, trở thành thường dân, vĩnh viễn không được làm quan.” Tiêu Tử Mặc có chút do dự.

Khiến Trịnh Dụ không khỏi sửng sốt, Hoàng Thượng sao lại như thế, nhiều tội danh như vậy, lại không gϊếŧ:

“Hoàng Thượng, La Tuấn phạm phải nhiều tội nên tru cửu tộc mới đúng, sao có thể đơn giản buông tha.” Việc này không hợp lý cho lắm, thế nào lại xem nhẹ, đối với gian thần như vậy.

Tiêu Tử Mặc nhìn Trịnh Dụ, đôi mắt rũ xuống: “Trịnh đại nhân, niệm tình La tướng là một trong hai đại thần, tạm thời giảm nhẹ hình phạt.”

Trịnh Dụ nghe vậy, liền sửng sốt:

“Này, này…” Trịnh Dụ nhất thời có chút chán nản.

“Được rồi, bãi triều.” Tiêu Tử Mặc đi rồi, lưu lại Trịnh Dụ một người ở đấy giậm chân.

“Trịnh đại nhân, Hoàng Thượng xử trí kẻ tạo phản ra sao?” Tiêu Minh Hi ngồi ở trong đình, vẻ mặt nhàn nhã.

Trịnh Dụ nghe nàng nói liền bĩu môi:

“Xử lý, thế nhưng xử lý không triệt để a.” Trịnh Dụ nghe nàng hỏi, liền kể ra những bất mãn trong lòng. Từ lần trước Trịnh Dụ ra sức hỗ trợ, Tiêu Minh Hi thường từ chỗ Trịnh Dụ nghe ngóng đước không ít việc, chủ yếu là việc Trịnh Dụ hỗ trợ Tiêu Tử Mặc.

“Ân? Sao lại nói thế?” Nghe lời hắn nói, Tiêu Minh Hi có chút nghi hoặc.

“Hoàng thượng người này, quá mức nhẹ dạ. Người nói xem tên La Tuấn tội ác như vậy, như thế nào mà chỉ phán hắn đi lưu đày? Hoàng thượng cũng không có ra lệnh gϊếŧ hắn a, tự chủ mưu tạo phản, dĩ nhiên cứ như vậy mà buông tha.” Trịnh Dụ có chút kích động.

Tiêu Minh Hi nghe hắn nói, hơi sửng sốt, sau đó liền nhợt nhạt cười:

“Hoàng thượng thái độ làm người thiện tâm, sợ rằng niệm tình hắn là trọng thần, nên không đành lòng gϊếŧ đi.” Tiêu Minh Hi lý giải hành động của Tiêu Tử Mặc, La Tuấn đã ở bên người Tiên Hoàng từ lâu, nếu như gϊếŧ, liền có khả năng truyền ra tin tức bất lới, có thể bị thế nhân ca tụng là hiền quân, lén cố kỵ tới Tiên Hoàng.

“Hoàng hậu nương nương thật sự hiểu rõ hoàng thượng, khiến vi thần thật tức giận.” Trịnh Dụ thấy Tiêu Minh Hi nói ra ý tứ của Tiêu Tử Mặc, xác thực cũng không biết nên nói cái gì, bản thân chỉ là một người ngoài cuộc, hôm nay thiên hạ là của hoàng thất, bản thân cũng chỉ có thể cấp ý kiến, chiến lược vân vân chính là chỉ dẫn con đường tốt cho Tiêu Tử Mặc.

“Hoàng thượng thận trọng, bất quá cùng một chỗ lâu, liền ít nhiều lý giải được một ít.” Tiêu Minh Hi nhàn nhạt nói, gió nhẹ phất tới, thổi bay vài sợi tóc trên trán Tiêu Minh Hi, khiến cho người ta có cảm giác mông lung.

Trịnh Dụ hơi ngẩn ngơ:

“Hoàng hậu nương nương, người là thật tình thích hoàng thượng?” Nếu biết hoàng thượng là nữ tử, vì sao nguyện ý ở bên người Tiêu Tử Mặc.

Tiêu Minh Hi nhìn xa xa, khóe miệng câu ra mỉm cười nhàn nhạt, cũng không có nói gì.

Trịnh Dụ nhìn thấy, tâm liền nghi nhớ, đáy mắt cũng hiện ra tươi cười. Ở trong thâm cung, chân tình khó, thật tâm cũng khó, đợi cho thu diệp thưa thớt, thương hải tang điền, như trước không thay đổi tâm ý, cũng không biết chừng.